Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 222: Tề Thiên Đại Thánh!



Đông Thiên Châu – Hoang Cốc Huyết Đàm, lúc mặt trời không còn mọc.

Tôn Ngộ Không – thân mang áo giáp Thiên Soái, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, một mình ngự giữa hư không.

Trước mặt hắn—

Là bốn tên Yêu Vương, từng là đại tướng của Yêu Đình cổ đại, nay thoát phong ấn sau hàng vạn năm giam cầm dưới Đông Hải, linh hồn đã bị tà niệm ngoại vực xâm thực, hóa thành tồn tại nửa yêu nửa ma.

Một: Lục Mục Xà Quân, thân người đầu rắn sáu mắt, tay trái cầm Huyết Lân Đao, tay phải đeo giáp Vô Hồn, mỗi ánh nhìn của hắn đều làm không khí bốc khói, độc khí quét trời.

Hai: Bách Nhận Thôn Linh, yêu thân hình người, sau lưng mọc ra trăm lưỡi đao, mỗi thanh là một oan hồn bị luyện hóa, sát khí ngút trời, chuyên chém linh hồn, pháp thể vô hiệu.

Ba: Mị Liên Nữ, thân thể mỹ nữ, tóc dài đỏ máu như rắn cuốn, bên trong thân thể chứa ma thai sinh dục quỷ ảnh, chuyên thôi miên – tạo ảo – hóa sát.

Bốn: Hư Thiên Huyết Tôn, bóng đen không hình thể rõ ràng, là ý chí ngưng tụ của sát lũy, từng là Phó Tướng của Yêu Đế, chỉ tồn tại trong bóng tối và tiếng gọi máu.

Cả bốn — cùng một lúc ra tay.



ẦMMMM——!!!

Không có lời chào.

Không có đạo lý.

Chỉ có sát ý tung trời!

Ngay khi Ngộ Không chưa kịp dựng hẳn gậy lên—

Lục Mục Xà Quân đã như luồng điện quỷ, gầm lên:

— “Tên khỉ chết tiệt! Để xem gậy ngươi cứng hay đầu ngươi mềm!”

Hắn lao tới, chém một đao xuyên không gian, kéo theo khí độc màu xanh đen trùm xuống như mây trời đổ ngược!

Ngộ Không nghiêng người, vung bổng đỡ lấy – choảng!!

Thiết Bổng ngân vang, phản chấn xé rách ba tầng khí lưu, khiến cả vùng trời lệch đi nửa phần!

Chưa kịp đứng vững—

Phía sau lưng hắn, trăm lưỡi đao của Thôn Linh như rắn đêm hiện hình, đồng loạt bắn tới với tốc độ phá thần niệm.

— “Ngươi đỡ được vật lý, vậy đỡ xem... hồn thể thì sao!?”

Ngộ Không xoay người giữa không trung, miệng khẽ hô:

— “Huyền Công – Kim Giáp Hộ Linh!”

Lập tức sau lưng hắn hiện ra một tầng Pháp Tướng Kim Cương, ngăn cản lưỡi đao, nhưng vẫn bị chém bật ra phun một ngụm máu.

ẦMMMM—!!

Chưa kịp thở!

Mị Liên Nữ đã lao tới như bóng đỏ, ánh mắt ẩn hiện vạn ảo ảnh.

— “Hãy ngủ đi…”

— “Ngươi chỉ là một khỉ đá, nên trở về trong núi sâu.”

Linh hồn Ngộ Không bắt đầu chao đảo.

Cảnh cũ hiện lên:

Cô đơn trong Phương Thốn Sơn. Bị đánh ba cái lên đầu. Ngồi quét sân. Nhìn trời không dám nói.



Ngay lúc linh hồn sắp rơi vào ảo cảnh——

Vù!!!

Gậy Như Ý tự động run lên, phát ra Công Đức Kình Âm, thanh âm ngân vàng như chuông cổ Phật Tổ!

— “Ngộ Không! Chớ mê muội!”

Ánh mắt hắn sáng rực lại!

— “Cái này… đúng là đúng lúc lắm!!”



Phía trên đầu hắn, Hư Thiên Huyết Tôn đã ngưng tụ thành một trụ máu đen như xuyên vũ trụ, lao thẳng xuống!

Một chiêu tên là "Thiên Tán Huyết Chiêu", chuyên phá đạo vận, đánh thẳng vào căn cơ giới luật!

Ngộ Không gầm lên!

— “Đủ rồi!!!”

Bổng vung một vòng, biến lớn ngàn trượng!

Trụ máu bị đẩy ngược trở lại!!

ẦMMMM—!!!

Trận địa nổ tung!

Cả vùng Huyết Đầm tan thành hư không!

Linh khí nhiễm độc bị Công Đức Kim Quang thanh tẩy, trời dần sáng ra một vệt ánh dương.



Bốn tên Đại La đồng loạt lùi về.

Lục Mục Xà Quân hoảng hốt:

— “Tên khỉ này… sao hắn càng đánh càng mạnh?!”

Thôn Linh lạnh run:

— “Hắn không chỉ là Thái Ất… hắn có Công Đức Thần Binh!!”

Mị Liên Nữ rít lên:

— “Hắn… không sợ tà!”

Hư Thiên Huyết Tôn, ánh mắt như hư vô:

— “Đây là… Tề Thiên thật sự sao…?”



Ngộ Không bước từng bước giữa ánh sáng vàng kim.

Ánh mắt ngạo nghễ.

Gậy chống đất.

Giọng nói như chuông vang giữa đại kiếp:

“Lũ các ngươi nghe cho rõ!”

“Dù là Đại La, dù là Yêu Đế tái sinh—”

“Cứ làm loạn nhân gian——”

“——Lão Tôn ta, một gậy đánh ngược Tam Giới!”



Giữa chiến trường Đông Thiên Châu, gió gào mây đen cuộn xoáy, từng dặm đất rung chuyển dưới sức mạnh hỗn loạn từ bốn đại ma yêu và Thần Binh của Ngộ Không.

Tề Thiên Đại Thánh, sau khi trấn áp đòn liên thủ của cả bốn Đại La Ma Yêu, thân thể tuy còn chưa rách giáp, nhưng hai tay đã tứa máu.

Khóe môi hắn khẽ nhếch.

Không phải vì đau.

Mà là vì—

Kích.

Chiến ý như sôi!

Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào bốn tên Yêu Vương còn đang chấn động trước cơn gậy thần quét lật trời ban nãy, miệng khẽ lẩm:

— “Đủ rồi nhỉ… tập làm nóng thế là xong.”

“Đến lúc rồi…”

“Cho các ngươi xem – Lam Vân sư phụ đã dạy ta cái gì.”

Hắn chắp tay trước ngực, cả thân thể bùng nổ linh quang, 72 đạo kim phù lấp lánh hiện lên quanh người như từng ngôi sao, lại dần đan kết thành 108 vòng Huyền Ấn tụ lại trên trán!

Một tiếng long ngâm vang lên trong linh hồn, chấn động Tam Hồn Thất Phách.

ẦMMMM—!!

Ngộ Không – biến hóa!!!

"Tam Thủ Lục Tý – Vạn Pháp Loạn Kình!"

Trên trán mọc thêm hai đầu!

Mỗi đầu một biểu cảm: chính – nộ – tĩnh.

Sáu cánh tay bùng phát ra từ lưng – đều phủ giáp vàng lam, mỗi tay cầm một Như Ý Phân Thân Bổng, giống y hệt bản thể, tụ đầy Công Đức Thiên Quang.

Mỗi cây bổng vung lên – như rồng ngẩng đầu, sấm rền ba tầng trời!

Hư ảnh Pháp Tướng Kim Cương sau lưng cũng biến thành tam diện thần ảnh, bốn mắt nhìn thẳng, tay kết ấn, phù hộ chiến thể!



Lục Mục Xà Quân thét lớn:

— “Không thể nào! Đây là... cảnh giới gì!?”

Thôn Linh, vốn là Ma Yêu chém hồn, cũng bắt đầu run tay:

— “Hắn đã vận toàn bộ Huyền Công trong một thân thể!! Đây không phải Thái Ất!”

Mị Liên Nữ nghiến răng:

— “Không! Đây là... chiến thần... là… Tề Thiên thật sự!!”



Tề Thiên Đại Thánh không trả lời.

Chỉ vung bổng—!!

ẦM!!!

Một tay đập ngang, quét bay đám khói ma của Hư Thiên Huyết Tôn.

Một tay chém xéo, đánh bật móng vuốt đỏ như huyết thiết của Mị Liên Nữ.

Một tay trực tiếp đâm thẳng, xuyên qua Huyết Lân Đao của Xà Quân!

Ba tay còn lại múa thành Long Trụ Thiên Bát Cực, bổng ảnh chồng chéo thành thiên la địa võng, không còn phân biệt đâu là thực – đâu là pháp tướng!

Tứ Đại Ma Yêu – bị vây công bởi... một mình Tề Thiên!



Dưới đất—

Thiên Quân các đạo, vốn đang cố giữ tuyến phòng thủ, lập tức hừng hực sĩ khí!

Một vị Nguyên Soái hét lớn:

— “Tề Thiên Đại Thánh xuất thủ! Chư quân còn chưa lên sao!?”

— “Sát——!!”

Mười vạn tiên binh cưỡi mây hóa trận, bay lên giữa không, như thủy triều đổ xuống!

Long Kích – Kiếm Tiên – Tụ Linh Hồn Trận – Đạo Bộc Pháp Tướng...

Từng loại thần thông, từng tầng kiếm khí thi nhau đổ xuống đám Yêu Ma nhỏ lẻ phía dưới, vốn đã rối loạn từ khi pháp trận trung tâm bị Ngộ Không phá!

Khung cảnh máu lửa – linh quang – ma khí hòa vào nhau, tạo thành một bức tranh Tây Du chiến trận đầu tiên – cực kỳ huyền diệu!



Ngộ Không xoay người trong không trung, sáu tay cùng múa, ba đầu cùng hét vang:

“Tam Giới bất ổn!”

“Thiên Ma xâm nhập!”

“Lão Tôn—tự tay trấn giữ Thiên Vực!”

“GIÁ——NHẤT——BỔNG!!!”

ẦMMMMMMM——!!!

Gậy Như Ý hợp lại thành bản thể.

Một bổng giáng xuống—

Trời đất rung rẩy.

Cả vùng Đông Thiên Châu vang vọng một tiếng gầm thần linh.

Tứ Đại Ma Yêu—bị đánh bật lui gần trăm dặm, máu ma rơi như mưa, trận thế tan rã!



Trên không, ba đầu của Ngộ Không đồng thanh gào lớn:

“Chư bọn yêu ma nghe đây——”

“Tề Thiên Đại Thánh – đã trở lại!”



Gió tàn dần.

Mây máu tan chậm.

Trên trời, linh quang còn chưa tan hết, nhưng bốn bóng ma từng che trời phủ địa kia—

Đã biến mất.

Sau khi bị đánh văng xa mấy trăm dặm, thân thể rạn nứt, nguyên thần dao động, bốn vị Yêu Ma Đại La không còn một tia khí thế nào để tiếp tục giao thủ.

Lục Mục Xà Quân, máu độc trào khắp người, sắc mặt xám xanh như tro tàn, vừa hộc máu vừa rít:

— “Tên khỉ này không phải Thái Ất…”

— “Hắn là… chiến kiếp của Tam Giới!”

Thôn Linh bị chém đứt cánh tay linh hồn, cả người như sương mù tan rã, thần niệm run rẩy:

— “Chúng ta phải rút!”

Mị Liên Nữ sắc mặt tái nhợt, linh thai bị thương nặng, đôi mắt vẫn không tin nổi:

— “Hắn đánh được cả bốn chúng ta cùng lúc...!”

Hư Thiên Huyết Tôn, vốn là tồn tại vô hình, giờ cũng buông ra một câu lạnh như băng tan:

— “Thất sách rồi…”

Bốn bóng ma quỷ đồng loạt lắc mình biến mất, hóa thành bóng đen rút vào hư không, dùng thần thông thoát thân.

Một tiếng “Tề Thiên… ta còn quay lại!” vang vọng như sóng u minh trôi về sâu trong Đông Thiên.



Còn phía dưới.

Thiên Binh Đại Quân, khí thế đang thịnh, dưới sự dẫn đầu của các Nguyên Soái, đang truy kích như nước lũ, đuổi giết đám tàn binh yêu ma đã vỡ trận, chém sát tả hữu như cắt đám cỏ khô.

Yêu tộc nhỏ lẻ không còn thế chống cự, từng tên từng tên bị đánh nổ tan xác dưới kiếm khí đạo vận, máu đỏ loang khắp rừng sông.

Tề Thiên Đại Thánh – đứng giữa đống tro tàn.

Thiết Bổng Như Ý rút lại thành hình nhỏ, vắt bên hông hắn như thanh trúc mộc đơn giản, nhưng quanh thân vẫn còn kim quang công đức chưa tan, ánh lên dáng người như thần như linh giữa làn khói.

Mặt giáp hắn có vài vết rạn.

Máu tươi khô lại bên trán.

Nhưng ánh mắt—

Vẫn sáng như hai vì sao sống.



Đúng lúc ấy, một tia sáng hồng hiện sau lưng, Tử Hà từ trên cao lướt xuống, vừa mới chém rụng đầu một yêu ma trốn sót, bước tới sát bên Ngộ Không.

Áo giáp bạc tím dính vài vết máu, nhưng vẫn ung dung bước, thần thái mỉm nhẹ, không hổ là Phó Nguyên Soái, người từng chiến hơn mười trận ở Hải Vực.

Nàng ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt đang đứng lặng giữa cát bụi kia, nụ cười nhè nhẹ mà trong veo:

— “Nhìn huynh lúc nãy...”

— “Thật uy phong nha, Thất Soái.”

Ngộ Không đang định chỉnh lại giáp vai, nghe vậy thì sững người.

Rồi gãi gãi đầu, nhe răng cười hề hề như con khỉ ở núi ngày xưa:

— “Có vậy sao?”

— “Lão Tôn... chỉ dùng một chút pháp môn thôi đó...”

Tử Hà nhìn hắn một khắc.

Rồi che miệng cười trộm.

— “Nhưng…”

— “Cũng thật ngốc.”

Ngộ Không trợn mắt:

— “Ơ? Ta làm sao ngốc chứ?”

Tử Hà không đáp.

Chỉ xoay người đi về phía chiến trường, đôi vai khẽ rung, nhưng ánh mắt lấp lánh như hồ sen trong mùa sương sớm, giấu kín một tia gì đó... đang lớn dần lên.




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com