Giờ Tỵ, ngày thứ tư sau khi quân Thiên Đình hạ giới trừ yêu.
Ánh sáng buổi sáng chiếu qua tầng cẩm vân ngũ sắc phủ quanh điện ngọc, nhưng trong chính điện lại không ai còn để ý tới thời tiết.
Bởi vì—
Một đạo phù tín truyền thư vàng kim, bay thẳng vào điện, vỡ thành nghìn vầng linh văn ánh sáng, tụ thành một hình ảnh chớp sáng rõ ràng giữa hư không.
Hình ảnh chiến trường Đông Thiên Châu.
Tề Thiên Đại Thánh – ba đầu sáu tay – múa vạn gậy giữa trời, một mình đánh bại bốn Đại La Yêu Ma!
Gậy như long, thần như vũ, khí như càn khôn chuyển động!
Tiên quang rực rỡ, ma huyết tung trời!
Vừa thấy cảnh này—
Cả đại điện Thiên Đình chấn động!
— “Là thật sao?!”
— “Một mình Tôn Ngộ Không đánh bại cả bốn tên Yêu Vương kia?!”
— “Không thể tưởng tượng nổi! Cả bốn đều là Đại La cấp số!”
— “Hắn... hắn dùng cái gì vậy?”
— “Nghe nói là vận chuyển toàn bộ 108 Huyền Công, thi triển cả Tam Thủ Lục Tý – hóa vạn Như Ý Bổng!”
— “Lại còn… Công Đức Bổng trong tay hắn… thần uy sánh ngang Thánh!”
— “Trời ơi… Đây là Thái Ất mà thôi!”
Các thần tướng, tiên quan bàn luận xôn xao, không ai giữ được bình tĩnh nữa.
Thậm chí cả những người trước đây từng hoài nghi hắn, nay cũng chỉ biết câm lặng, đứng im như tượng, nhìn bóng lưng chiến thần giữa bầu trời trong ảnh chớp sáng kia, tim không tự chủ được mà run rẩy.
—
Trên đế tọa Tử Vi, Thạch Hạo ngồi lặng như đá.
Đôi mắt hắn trừng lớn, không rời khỏi hình ảnh của Ngộ Không đang vung bổng giữa vạn yêu.
Hắn không nói một lời.
Nhưng trong lòng—
Kinh hoảng đến cực điểm.
— Cái gì?!
— Hắn không chết?!
— Còn... thắng?!
— Một mình đánh bại bốn cái Đại La Yêu Ma?!
Thái Ất Kim Tiên thôi!
Mà đánh ngang… Đại La đỉnh phong?!
Hắn rùng mình, hai tay siết chặt Long Ấn, răng nghiến lại
— “Không thể nào...”
— “Tên khỉ đó… nếu để hắn tiếp tục phát triển…”
— “Sau này chỉ sợ… trở thành đệ nhất cao thủ trong Thiên Đình!!”
— “Thậm chí... vượt qua cả ta!”
Mạch khí vận chuyển trong người hắn bắt đầu loạn, tim đập gấp, gân xanh nổi lên.
— Không được!
— Phải nghĩ cách!
— Tề Thiên Đại Thánh – không thể để tiếp tục trưởng thành như vậy!
—
Phía sau điện, một số tiên quan lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng không dám nói nhưng đã bắt đầu suy nghĩ:
— Nếu sau này… thật sự xảy ra biến, thì nên theo bên nào?
— Người đang trên đế tọa... hay vị chiến thần ấy… mới là thiên mệnh chân chính?
…
Đêm buông xuống Long Cung, thủy mạch lặng lẽ trôi, toàn bộ hải vực chìm trong tầng sương mỏng huyền ảo. San hô phát quang nhè nhẹ như ngân hoa giữa đại dương, tỏa ánh hồng nhạt len lỏi qua từng hành lang vỏ trai.
Long Cung – tường hòa chi địa.
Tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng gió thủy lưu nhẹ trôi qua từng rặng ngọc.
Ấy vậy mà...
Trong một căn phòng kín, nơi từng là “chính thất thư phòng” của Long Vương – không biết từ lúc nào, đã trở thành... một chiến trường kỳ lạ.
Đèn đã tắt từ lâu.
Chỉ còn ánh sáng từ san hô ngầm hắt vào, chiếu lên hai thân ảnh... đang hòa quyện cùng nhau, thỉnh thoảng vang lên tiếng thở nhẹ đứt quãng, khi thì trầm trầm khàn khàn, lúc lại như rắn nước lượn qua lòng suối.
Long Thanh Tâm – tuyệt sắc long nữ, thân hình mềm mại như ngọc, lúc này lại chẳng thua gì một con mãng xà quấn chặt lấy “con mồi”, uốn éo đến mức cả trụ đá cũng phải đỏ mặt quay đi.
Dương Phàm – vẻ mặt đầy mồ hôi mà không phải vì tu luyện, tay chân rũ rượi như vừa đánh mười trận với ba yêu vương, hơi thở phì phò như trâu nước vừa lên bờ.
Hắn thầm mắng trong lòng:
— “Mọe nó… vắt đến cạn rồi còn gì...”
— “Mấy ngày nay có yên cái thân đâu!”
Vậy mà Long Thanh Tâm lại còn thì thầm trong tai:
— “Yên tâm, Long Vương đi rồi.”
— “Nơi này... chính là nơi hợp long tốt nhất đấy.”
Dương Phàm trợn tròn mắt:
— “Giời ạ! Nàng dám... dám ngay tại phòng Long Vương?!”
— “Này là thật sự không sợ trời không sợ đất rồi!”
Nhưng... người đàn ông là một giống loài kỳ quặc.
Khi bị dồn ép, lại có thể bộc phát ra... công suất vượt giới hạn.
Cả căn phòng, tiếng san hô lách tách, tiếng nước gợn, và tiếng chuyển động khó gọi tên hòa vào nhau, như một bản giao hưởng không ai dám chép lại.
Một khắc sau——
Dương Phàm thầm khóc trong lòng:
— “Xả đạn trăm lần, chưa lần nào được phép đầu hàng…”
— “Long Tộc đúng là sinh vật dã tính. Lại còn...”
Một tay đặt lên bụng Long Thanh Tâm...
Hơi thở nàng lúc này vẫn chưa đều, môi đỏ khẽ nhếch, ánh mắt long lanh như vừa uống rượu mê linh.
— “Chàng biết không…”
— “Lần này, có rồi.”
Dương Phàm cứng đờ.
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt.
— “...Lại có rồi?!!”
— “Mới mấy ngày!!!”
— “Long tộc quả nhiên không phải giống loài có thể nuôi trong nhà…”
—
Mà cả hai bọn họ không hề biết...
Phía ngoài phòng, nơi bóng tối giao nhau giữa hai cột long thạch—
Một ánh mắt lấp lánh đang nhìn vào.
Ánh mắt ấy càng nhìn, thân thể càng run run hừng hực.
Hắn thầm nghĩ:
— “Là cảm giác này…”
— “Đúng là cảm giác năm xưa rồi…”
Dưới thân, một vị long nữ thị nữ đáng thương bị bịt miệng, không phát ra được tiếng nào, nhưng ánh mắt nàng như muốn hét lên trời.
Vì...
Người bịt miệng nàng lại chính là Long Vương Long Quảng!!
…
Mấy ngày sau...
Chiến sự tại Đông Thiên Châu vẫn căng như dây đàn.
Các khe nứt do tà niệm phá phong ấn vẫn chưa hoàn toàn khép lại, tàn dư Yêu Ma vẫn còn trốn sâu nơi sơn cốc, rừng đầm và cổ trạch, có nơi thậm chí chôn mình hàng vạn năm, giờ mới hiện hình.
Nhưng...
Từ khi Tề Thiên Đại Thánh Ngộ Không xuống giới—
Đánh đâu thắng đó.
Dù là Đại La Yêu Ma gốc rễ viễn cổ, dù là dị vật ngoại vực xâm thân, mỗi lần hắn ra tay, đều như trời long đất lở, sấm nổ ba tầng, gậy quét ba dặm tan tro bay khói.
Đám ma vật vừa nghe ba chữ "Tề Thiên Thánh", liền bỏ vũ khí mà tháo chạy như chó mất chủ.
Thậm chí... trong một trận đánh ở Lưu Hồn Sơn, bốn tên Đại La liên thủ trấn trận, vậy mà vẫn bị hắn đập cho trên trời không cửa, dưới đất không đường, thần hồn run rẩy, hóa thành huyết vụ bỏ trốn.
Đến cả Thiên Đình cũng không ngờ—
Một Tôn Ngộ Không, từ một con hầu nghịch ngợm, giờ đã là tối cường Thần Soái trấn Đông Thiên!
—
Nhưng...
Khi gậy đã hạ.
Khi ma đã tan.
Khi ánh máu vương trên áo giáp đã rửa sạch bởi sương sáng mờ trong khe núi—
Tôn Ngộ Không, thường hay đứng ở chỗ cao nhất – nơi nhìn bao quát toàn chiến trường, tay chống bổng, lặng lẽ… nhìn về một phía.
Nơi có một người.
Tử Hà.
—
Ban đầu, hắn không để ý.
Chỉ là Phó Nguyên Soái, chỉ là đồng hành bên cạnh.
Nhưng từng trận sát phạt, từng lần nàng phóng kiếm chắn sau lưng hắn, từng ánh mắt trao qua giữa muôn trùng chém giết…
Có thứ gì đó đã lặng lẽ lớn lên.
Một lần nàng từ không trung hạ xuống, mái tóc dài lay động giữa máu và sương, nụ cười nghiêng nhẹ nói:
— “Lần này huynh lại quên đỡ lưng rồi.”
Hắn chỉ cười gãi đầu.
Nhưng trong lòng—
Đập loạn.
Rồi lần khác, nàng trao cho hắn một miếng linh đan trị thương, nói:
— “Của riêng ta, đừng nói cho ai.”
Hắn gật đầu, nhưng từ lúc đó...
Hắn giấu nó luôn trong áo giáp bên ngực trái.
Tựa như... vật gì quan trọng.
—
Và hôm nay, giữa chiến trường phủ tuyết tàn tro—
Ngộ Không đứng lặng, gậy chống đất, lén liếc sang bóng người áo giáp bạc tím đang chém tan một ma linh.
Nụ cười kia vẫn còn.
Ánh mắt kia... sao lại khiến hắn muốn... che lại?
Ngực có chút loạn.
Hô hấp không đều.
Tâm thần như không an.
Hắn lẩm bẩm:
— “Là cảm giác gì vậy…”
— “Giống như…”
— “Giống như muốn giữ lấy nàng... như giữ lấy Như Ý Bổng của ta…”
Một khắc yên lặng.
Ngộ Không chợt nhíu mày.
Hắn – Tề Thiên Đại Thánh.
Sinh từ đá.
Từ lúc mở mắt, chưa từng biết đến tình, ái, dục, luyến.
Lam Vân Lão Tổ từng nói:
“Kẻ sinh từ Thần Thạch, muốn hiểu nhân tâm thì phải... động tâm trước.”
Hắn... động rồi sao?
….
Thiên Đình – Đế Điện Uẩn Cơ.
Ánh nắng nghiêng qua đỉnh mái ngọc, đổ xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh tựa như tinh vân vỡ rơi.
Thạch Hạo đứng trước màn ngọc, tay vẫn nắm Long Ấn, thần sắc trầm tư.
Bên ngoài, các tiên tướng đang chờ lệnh.
Trong lòng hắn—đang gấp.
Nhưng thứ gấp không chỉ là chiến sự.
Mà là... một người.
— “Thạch Cơ đâu rồi?”
Không ai đáp.
Hắn quay người, ánh mắt sắc như kiếm:
— “Người đâu?! Truy gọi Thạch Cơ nương nương cho trẫm!”
Một vị ngự sử quỳ xuống run rẩy:
— “Hồi bẩm Đại Đế… Nương nương từ sáng đã không thấy tung tích…”
— “Nơi các tẩm điện, pháp đàn, thậm chí hồ ngọc… đều đã tìm.”
Thạch Hạo sững người.
Trong lòng nổ "ầm" một tiếng.
— Nàng... rời đi?
— Thời khắc như thế này… nàng lại bỏ ta mà đi?
Không thể tin được.
Nàng là người bên hắn suốt vạn năm, vào sinh ra tử, ngồi bên bàn mưu, giúp hắn từng bước tranh đoạt.
Thế mà ngay thời điểm Thiên Đình vào thời cơ nhất, Long Ấn trong tay, Tề Thiên dưới chân, chúng tiên còn chưa ổn định...
Nàng… lại không thấy đâu.
Hắn siết chặt nắm tay, môi mím đến bật máu.
Nhưng rồi—
Một ý niệm lóe lên.
Ánh mắt hắn trầm xuống, sâu như vực cổ:
— “Tây Du…”
— “Là các ngươi muốn diễn lại đại kiếp này?”
— “Tốt.”
— “Phật Môn muốn mượn kiếp này để thịnh?”
— “Tốt lắm!”
Ánh mắt Thạch Hạo trở nên nguy hiểm.
Hắn nhớ lại, nhiều hội nguyên trước đó, Dương Phàm – cái tên bị Tam Giới truyền tụng như Ngọc Hoàng mới, không biết đã ghé Tây Phương Cực Lạc bao nhiêu lần.
— “Dương Phàm…”
— “Ngươi tính toán? Muốn dựng nên một Tề Thiên Đại Thánh, làm con cờ đầu cho Tây Du đại kiếp?”
— “Vậy chỉ cần… ta giết Tề Thiên, thì kế hoạch của ngươi… sẽ chết từ trong trứng nước.”
Ánh mắt Thạch Hạo lóe lên sát ý.
Long Ấn trong tay khẽ động.
— “Tề Thiên… cũng chỉ là một con khỉ mà thôi.”
—
Nhưng…
Có một điều hắn đã quên.
Cũng như bao kẻ đã từng đi qua vạn hội nguyên… đều quên.
Quên mất – Dương Phàm mạnh đến cỡ nào.
Không phải vì không ai biết.
Mà vì…
Hắn quá ít khi ra tay.
Lần ra tay gần nhất… là ở đâu?
Không có ai biết.
Nhưng kẻ từng chọc đến hắn—
Đều không còn ở đây để kể lại.
Thậm chí…
Ra tay còn chẳng cần đến hắn.
Chỉ cần… hắn cười.
Rồi vẫy một ngón tay.
Thế là—
Gần hai mươi vị phu nhân, toàn là những tồn tại cấp Chiến Đế, Cổ Hoàng, Nữ Thánh, Hồng Hoang Đạo Mạch, đồng loạt hiện thân.
Sau đó?
Tên nào dám có sát niệm với Tề Thiên…
Bị chém thành mười vạn mảnh.
Không phải một lần.
Mà là liên tục.
Cho đến khi không còn một tia hồn niệm nào sót lại để luân hồi.
—
Nếu Dương Phàm mà đang ngồi đâu đó bên hồ thủy nguyệt biết được sự tình này, thì chắc sẽ bật cười lớn: