Doanh địa Thiên Quân – Đông Thiên Châu, sau đại chiến
Ánh tà dương cuối ngày rọi nghiêng qua lớp lụa trắng, rớt xuống mép giường đá lạnh lẽo giữa doanh trướng.
Khắp nơi là sự tĩnh mịch kỳ lạ, chỉ còn tiếng lửa cháy nhẹ trong lò sưởi.
Tôn Ngộ Không ngồi đó, tay vẫn nắm tay Tử Hà, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng một khắc nào từ lúc rút binh đến nay.
Gương mặt hắn hốc hác.
Ánh mắt sưng đỏ, nhưng khô khốc.
Chưa từng khóc.
Chỉ có… trầm mặc.
—
Lúc ấy—
Bàn tay nhỏ mềm run nhẹ.
Tử Hà khẽ mở mắt.
Mắt nàng mờ mịt như sương, nhìn quanh một lát, rồi…
— “Ta… chưa chết sao?”
Giọng nàng yếu như hơi thở sắp tắt.
Ngộ Không giật mình, hai tay lập tức siết chặt tay nàng, hơi thở run lên như người sắp vỡ òa:
— “Ngươi tỉnh rồi…”
— “Ngươi thật sự tỉnh rồi…”
Tử Hà mỉm cười nhợt nhạt.
Nụ cười yếu ớt ấy… như thanh âm cứu rỗi trong đêm vô tận.
Nàng nhìn lên gương mặt đã mất đi oai phong hừng hực, chỉ còn là một đôi mắt... đang rung động thật sự.
— “Ngươi khóc à?”
Ngộ Không cúi đầu, chạm trán lên mu bàn tay nàng.
— “Không.”
— “Ta... không biết khóc.”
— “Chỉ là…”
— “Tim... hơi đau.”
—
Cả hai lặng đi trong phút chốc.
Tử Hà khe khẽ nói, như thể sợ quấy rầy điều gì rất mong manh:
— “Ngươi biết không…”
— “Ta chưa từng nghĩ… Thạch Hầu… cũng sẽ đau vì người khác…”
Ngộ Không không đáp.
Chỉ cúi đầu.
Tử Hà khẽ cười, nhưng nước mắt ứa ra nơi khóe mi.
—
Một khắc sau—
Ngộ Không đứng dậy.
Ánh mắt hắn nhìn về phương Đông, nơi sâu trong dãy Hoang Ngục – chính là Trung Tâm Yêu Ma Vực.
Nơi mà yêu khí bốc lên như khói địa ngục, nơi đáng ra từ lâu đã phải bị trấn áp bằng một kiện tiên thiên chí bảo.
Hắn siết chặt nắm tay.
Như Ý Bổng từ xa bay tới, rơi gọn vào lòng tay hắn.
Một tiếng “ong” ngân rung khẽ trong không gian.
Gậy như hiểu chủ, nhưng lần này… có gì đó khẽ run.
Ngộ Không khẽ vuốt dọc thân gậy.
Từng trận chiến, từng kỷ niệm hiện về—Hoa Quả Sơn, Thiên Cung, Phật Môn, Phương Thốn Sơn.
Tất cả… từng đi cùng nhau.
Nhưng—
Người ta yêu… chỉ có một.
Gậy có thể mất.
Nàng, không thể thay.
—
Hắn khẽ hôn nhẹ lên trán Tử Hà, thì thầm:
— “Ngươi đợi ta…”
— “Ta phải đi một chuyến.”
— “Tự tay ta… sẽ dập yên lửa này.”
Rồi thân ảnh bùng lên thần quang, như thiên tinh trỗi dậy, một mình bay thẳng về phía sâu trong Yêu Ma Vực.
Gậy Như Ý rung lên lần cuối – rồi lặng yên trong tay hắn.
…
Đông Thiên Châu – Tầng trời thứ mười hai, phía trên Yêu Ma Vực
Một đạo kim ảnh xé mây, lướt nhanh như thiên tinh phá thiên, mang theo khí tức lẫm liệt của một Thiên Soái vừa bước ra từ vạn trận.
Tôn Ngộ Không, toàn thân bọc linh quang, sau lưng là từng tầng khí lửa đỏ cuộn theo gót chân, như vệt sao băng xé toạc bầu trời đang chết dần vì yêu khí.
Phía dưới—
Yêu Ma Vực.
Đại địa đen ngòm, linh mạch đảo nghịch, từng vết nứt khổng lồ như miệng rồng há ra, trung tâm là một vực đen sâu không đáy, yêu khí tuôn trào không ngừng như vĩnh viễn.
Ngộ Không dừng lại giữa không trung.
Ánh mắt hắn không còn lửa giận.
Chỉ còn... kiên định.
Hắn nâng cao Như Ý Bổng.
Không phải là vũ khí nữa.
Mà là—
Định Hải Thần Châm.
Không chỉ định hải. Mà là: trấn yêu – định ma – phong hải khí – khống thiên cơ.
Hắn khẽ thở ra một hơi.
Một câu nhẹ như gió, nhưng rơi vào lòng đất... như tiếng rồng gầm vang tận hồn mạch.
— “Đi.”
—
ẦMMMMMMMMMMMM——!!!!
Kim Cô Bổng bắt đầu biến đổi.
Thân gậy nở lớn, tầng tầng pháp văn cổ xuất hiện trên thân thể, từng vòng xoáy thần khí như rồng vàng bay quanh, tỏa ra đạo vận Tiên Thiên Công Đức, khiến hư không run rẩy, địa mạch quy thuận.
Gậy dài đến chọc trời. To bằng núi. Thân bổng hóa thành thần trụ – Như Ý hóa Thiên Trấn.
Nó rơi thẳng xuống vực sâu, xuyên qua chín tầng đá, cắm vào đúng huyệt tâm của Yêu Ma Chi Hải – nơi từng được Nhân Đế Bạch Hạo chọn là mạch độc để phong ấn yêu căn.
ẦMMMMMMM———!!!
Một tiếng long ngâm xé trời vang lên từ lòng đất.
Cả Đông Thiên Châu rung chuyển.
Bầu trời vỡ ra một vệt ánh sáng, rồi...
Yên tĩnh.
Yêu khí... ngừng.
Phong ấn... đã hoàn.
—
Giữa tầng không, Tôn Ngộ Không lặng lẽ đứng nhìn.
Không ai vỗ tay.
Không ai tung hô.
Chỉ có gió thổi qua tóc, mang theo tiếng đất trời hòa nhịp cùng một kẻ vừa buông bỏ.
Trên tay hắn… đã không còn thần binh.
Nhưng trong tim hắn—
Lần đầu tiên... không còn nặng nề.
…
ẦMMMMMMMMMMM——!!!
Khi Như Ý Kim Cô Bổng—một trong ba kiện Tiên Thiên Công Đức Chí Bảo—xoáy thẳng xuống huyệt tâm Yêu Ma Chi Hải, đất trời như vỡ tung một nhịp.
Sóng linh mạch bị cưỡng ép đảo chiều.
Thông đạo giữa Yêu Tộc và Thiên Ma Ngoại Vực – đóng sập vĩnh viễn.
Khí tức từ phía Yêu Ma Cốc bắt đầu tự phản, như một con mãng xà quay đầu cắn lại thân thể của chính mình.
—
Trên một đỉnh núi gần đấy, ba thân ảnh đen sì đang lơ lửng giữa hư không.
Lục Mục Xà Quân, Mị Liên Nữ, Bách Nhận Thôn Linh — ba tên Yêu Ma vừa mới vượt cảnh giới Đại La từ nhờ dung hợp Thiên Ma Tà Thức.
Lúc này—
Cả ba cùng rống giận.
“GRÀOOOOO——!!!”
Âm thanh xé trời, dội lại từ từng dãy núi, vỡ cả những tầng đá cao mấy vạn trượng.
Lục Mục Xà Quân thét lớn, thân thể bị một luồng khí đen hút ngược về, từng tầng vảy rắn bốc khói.
Mị Liên Nữ thân thể lắc lư, sắc khí ma mị tan rã, mái tóc vốn như sương đêm ngưng tụ thành linh khí giờ bỗng hóa thành tơ rối bạc màu.
Bách Nhận Thôn Linh cả người co giật, mười vạn kiếm ảnh trên lưng đồng loạt vỡ vụn, chỉ còn lại ba thanh rỉ sét.
—
Cả ba... rớt khỏi Đại La cảnh giới.
Khí tức như đèn tắt.
Chỉ còn... Thái Ất Kim Tiên.
—
Lục Mục rống lên, mắt long sòng sọc:
— “Không thể nào!”
— “Tên khỉ đó... chẳng phải chấp nhất cây gậy kia hơn mạng sống sao?!”
— “Sao hắn lại buông dễ như vậy được?!”
Mị Liên Nữ run rẩy, ánh mắt đầy hận:
— “Là vì... nữ nhân đó...”
— “Vì nàng ta liều mình cứu hắn... nên hắn mới... buông bỏ...”
Bách Nhận Thôn Linh cười lạnh, răng nanh gãy mất một chiếc:
— “Tên Tề Thiên đó... phá hỏng tất cả của chúng ta!”
— “Trận thông đạo ngàn năm... Thiên Ma khí đã không thể tiếp nữa!”
— “Chúng ta bị phản phệ… thành phế rồi!!!”
Ba tên nhìn nhau, gào giận đến phát run.
Mắt đều đỏ rực.
— “Khốn khiếp Tôn Ngộ Không!”
— “Khỉ con! Ngươi phải chết!!!”
— “Để mạng lại cho Yêu Tộc ——!!!”
—
Bỗng nhiên lúc này…
ẦMMMMMMMM——!!!
Một đường hắc quang chói mắt xé rách tầng thiên, từ ngoài Hỗn Độn hải vực bắn thẳng xuống như lửa đen lao vào mặt đất.
Trên bầu trời, linh khí xoắn vặn, không gian rạn nứt.
Một vật đen cuộn quanh ma văn cổ đại rơi từ cõi ngoài vào như thiên tai không thể ngăn.
Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Tiên Thiên Chí Bảo – Đồ đã từng trấn định thiên hạ – nay tự do trôi xuống như vận khí bị kéo.
—
Nhưng phía sau… có một tiếng hét xé rách cả ba tầng cấm.
"AAAAAAAA—!!"
Một bóng hình Yêu Ma Thứ Tư, chính là Hư Thiên Huyết Tôn, đang từ Thái Dương Tinh bay về, bỗng trong khoảnh khắc bị rút hết khí tức Đại La, từ cảnh giới ma cao nhất… rơi xuống như sao băng vỡ.
Bị cuốn bởi chính Hỗn Độn khí lưu của vùng ngoài, lúc đang trên đường quay về.
Không kịp phản ứng—
Thân thể hắn bị vặn nát.
Nguyên thần tan tành.
Chỉ còn một tiếng gào thét cuối cùng:
— “KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ——!!!”
Và... im bặt.
—
Chỉ còn Sơn Hà Xã Tắc Đồ, rơi tự do.
Rơi xuống ngay giữa phía Bắc Đông Thiên Châu, giữa mảnh vỡ của thiên địa vừa được trấn áp.
Nhưng đúng lúc ấy—
Đồ phát sáng.
Một đạo hắc quang u trầm, lạnh lẽo đến tận xương, tỏa khắp chín tầng trời.
ẦMMMM——!!
Cả đất trời như đông cứng.
Một giọng nói—
Không phải người. Không phải thần.
Là... ý niệm cổ xưa.
“Đúng là... bại sự có thừa.”
“Một con khỉ con... cũng không cản nổi.”
“Phế vật!”
Ngộ Không – vừa trấn xong vực, đang từ trên trời quay đầu lại, lập tức dừng sững giữa không trung.
Mắt hắn mở to.
—
Từ giữa Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ba đạo quang trụ đen bắn ra.
Lục Mục Xà Quân – Mị Liên Nữ – Bách Nhận Thôn Linh vừa mới quay đầu muốn rút lui, đột nhiên thân thể co giật, mặt mũi vặn vẹo hoảng sợ.
— “Không!! Không được—!!”
— “Bản tôn, bản tôn chờ thêm chút nữa—!!”
— “Tha—!!!”
Không một tia thương xót.
Trong chớp mắt—
Cả ba thân thể bị rút sạch máu huyết, tinh nguyên, nguyên thần.
Da thịt teo lại, xương vỡ vụn, linh hồn hóa khói.
Toàn bộ...
bị hút vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
—
Tiếng thê lương vang lên từ bốn phương tám hướng.
Như vạn yêu cùng gào.
Như địa ngục bị mở.
—
Ngay sau đó—
Một luồng hắc khí hóa thành thân ảnh khổng lồ che cả trời đất.
Giữa không trung, từng mảng mây bị hút về tạo xoáy, ánh mặt trời lịm tắt.
Một con Tam Túc Hắc Ô – chim đen ba chân – mang theo đạo vận Hỗn Độn, hắc khí tỏa ra nghịch thiên, hiện thân giữa trời, mắt như nhật thực rỉ máu, tiếng kêu chói tai như oán khí vạn năm tích tụ.
“Thức tỉnh rồi…”
“Đế khí... chưa mất...”
“Yêu Đình... sẽ sống lại.”
Ngộ Không siết chặt nắm tay.
Mắt hắn... đầy phẫn nộ.
“Không...!”
“Các ngươi sẽ không còn cơ hội!”
…
Giữa tầng trời thứ chín – nơi ánh dương vừa bị dập tắt
Tam Túc Hắc Ô giang cánh, hắc khí tràn ra như tấm lưới phủ xuống Đông Thiên Châu. Thân hình cao lớn như tòa thành bay giữa trời, hắc quang trên người hắn hội tụ thành hình người, rũ áo đứng giữa hư không.
Đế Huấn.
Một bóng hình cao gầy, áo giáp đen xỉn vẽ đầy hoa văn thượng cổ, sống lưng thẳng như thần trụ, hai mắt không có tròng đen—chỉ là hố sâu không đáy chứa đầy hàng vạn năm sát khí.
Hắn nhìn xuống, ánh mắt chậm rãi rơi trên Tôn Ngộ Không đang lơ lửng giữa đất trời.
Giọng nói khàn khàn, âm trầm, nhưng vang vọng như chuông cổ:
“Cũng phải khá khen ngươi.”
“Một con hầu, lại có thể phong ấn được Yêu Ma Chi Hải.”
“Lại còn dám vứt thần binh… Ta chưa từng nghĩ tới.”
“Cho nên...”
Hắn bước ra một bước, khí tức hắc khí bao phủ cả một vùng tinh vực:
“Nếu ngươi rút lại nó...”
“Ta liền tha cho ngươi một mạng.”
“Không chỉ thế, còn lập ngươi làm Trung Thần, bên cạnh bản tôn. Dẫn đạo cho thời đại Yêu Đình mới.”
“Thế nào?”
Tôn Ngộ Không không đáp ngay.
Gió cuốn qua áo hắn, mái tóc tán loạn giữa trời.
Một hồi lâu, hắn nắm chặt tay, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào thứ hắc khí thần ma trước mặt:
— “Yêu Ma như ngươi…”
— “Dù có nghìn kiếp nghìn kế…”
— “Cũng không bao giờ… đạt được như mong muốn.”
— “Ta là Tôn Ngộ Không. Là Thiên Soái Thiên Đình.”
— “Không phải chó săn cho ngươi.”
—
Đế Huấn bật cười.
Một tiếng cười như xé rách tầng trời.
Khí tức trên người hắn như sống lại từ địa ngục.
“Tốt... Rác rưởi mà cũng biết cứng đầu.”
“Không ngờ... ngươi thật sự có thể buông bỏ chấp niệm. Thật sự… khiến ta tò mò.”
Hắn nghiêng đầu.
Ánh mắt xoáy sâu vào trong linh hồn Ngộ Không, như nhìn thấu từng đạo văn trong xương cốt:
“Nhưng chỉ là nhất thời mà thôi.”
“Nếu ta… làm thế này thì sao?”
—
ẦMMMM—!!
Không cần đợi thêm lời nào.
Đế Huấn hóa thành luồng hắc quang, mang theo Sơn Hà Xã Tắc Đồ cuộn phía sau, bay thẳng về phía Tây Bắc – nơi đại doanh Thiên Quân đóng trụ!
Tốc độ vượt qua thần niệm.
Chớp mắt đã xuyên qua bảy tầng linh khí.
Ngộ Không biến sắc!
Mắt hắn rực lên:
— “Không được!!!”
— “Ngươi… DÁM ĐỤNG VÀO HỌ——!!!”
ẦM!!
Hắn hóa thành vệt sáng vàng, gầm lên như thiên hống, lao theo như phá núi xuyên thiên, mang theo tàn lực cuối cùng, đuổi theo luồng hắc quang nghịch đạo đang nhắm thẳng tới nơi người hắn yêu... đang chờ.