Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 228: Nộ khí kinh thiên!



Thiên Không – Trên đỉnh đại doanh Thiên Quân

ẦMMMMMMMMM——!!!

Một chưởng đen như hắc viêm của địa ngục từ trên trời giáng xuống, mang theo pháp tắc của vạn cổ thần ma, phủ trùm toàn bộ đại doanh Thiên Quân.

Bên dưới—

Vạn quân vẫn chưa kịp kết trận.

Ai nấy đều ngẩng đầu, ánh mắt chứa đầy kinh hoảng, bất lực và tuyệt vọng.

Đế Huấn.

Cái tên từ truyền thuyết.

Một trong hai Yêu Đình Chi Chủ – người từng đối kháng với mấy Thánh Nhân Thiên Đình một mình không rơi hạ phong, kẻ chấp chưởng Đồ Trấn Đạo – Sơn Hà Xã Tắc Đồ.



Tử Hà Tiên Tử, mặc chiến giáp bạc tím, đứng thẳng ở đầu quân.

Tóc dài đến eo tung bay trong gió, ánh mắt nàng nhìn thấy bóng vàng kim rực lửa lao tới từ phương xa – là hắn, Ngộ Không.

Ánh mắt nàng không còn sợ hãi.

Chỉ còn lo lắng… và yêu thương.

Nàng khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng.

Nhưng Ngộ Không… đã hiểu.

“Chạy đi… đừng tới.”



— “KHÔNG!!!”

Tôn Ngộ Không rít gào xé nát tầng không, nhưng hắc ấn vẫn giáng xuống.

ẦM!!!!!!!!

Cả đại doanh… hóa thành tro bụi.

Không để lại chút sinh cơ nào.



Trong đó, có nàng.

Tử Hà.



Không còn gì giữ lại được nữa.

Không còn gì bám víu.

Không còn nụ cười kia, không còn bàn tay kia, không còn ánh mắt đã từng gọi hắn từ vực sâu ra khỏi cô đơn.

Tất cả… bị xóa sạch.



Tôn Ngộ Không gào lên.

Một tiếng rung trời – khóc máu, rít cốt.

"TỪ HÀAAAAAAAA——!!!"

Hắn hóa thành quang ảnh, gào thét lao tới Đế Huấn, dùng toàn bộ những gì còn lại: pháp lực, ý chí, linh hồn, máu huyết, tất cả—

Chỉ để đánh một quyền.

Một quyền.

Cho người đã mất.



Nhưng—

Đế Huấn khẽ nhấc tay.

— “Sâu kiến.”

ẦMMMM—!!!

Một chưởng nghiêng trời, đánh Ngộ Không ghìm sâu vào lòng đất, thân thể xuyên qua bảy tầng nham thạch, miệng phun máu, xương vỡ vụn, khí tức đoạn trầm.



Ngộ Không không cử động.

Nằm bất động.

Toàn thân cháy rụi.

Chỉ còn... ký ức.

Ký ức nàng gọi hắn. Nàng cứu hắn. Nàng đứng giữa chiến trường nhìn hắn.

Ký ức của một con hầu không hiểu tình yêu, lần đầu có người thật sự chạm tới tim hắn.

Nhưng nay… đã mất.



Giữa tiếng gió rít, máu nhuộm đất, từ sâu trong tâm trí hắn—

Một giọng nói vang lên.

“Ngươi không còn gì để mất.”

“Trở lại đi.”

“Trở lại... bản ngã.”

“Ngươi không phải Tề Thiên.”

“Ngươi là—Hỗn Độn Thạch Hầu.”

“Chiến bại vô địch…”

“Ngươi... là chiến ý hóa sinh.”



ẦM!!

Linh hải của Ngộ Không bỗng vỡ tung.

Pháp thân Tiên Giới… bắt đầu rạn nứt.

Toàn bộ đạo lý, toàn bộ pháp tắc… bị lột sạch.

Chỉ còn – một khối Hỗn Độn Thần Thạch – tỏa ánh tím đen, máu vàng cuồn cuộn.

Mắt hắn mở ra—

Không còn con ngươi.

Chỉ là… ánh sáng hỗn loạn như vũ trụ khai thiên.

Thạch Hầu – Hỗn Độn – Thần Chiến Hồn.

Đã trở lại.



ẦM—!!

Tầng đất vỡ tung.

Từ sâu trong lòng mạch ngàn trượng, một luồng kim quang cuồng bạo phóng thẳng lên trời, xuyên thủng tầng mây, làm tan cả tầng linh khí chín tầng.

Đế Huấn, giữa không trung đang chuẩn bị phát động chưởng thứ hai, bỗng dừng tay.

Ánh mắt hắn co lại—

Một luồng áp lực khủng khiếp từ dưới đất dâng lên.

Huyết mạch hắn – vốn thừa kế từ Thiên Ma cổ huyết – run lên theo bản năng.

“Cái gì… đây là… không… không thể…”

“Không phải chỉ là một khỉ con…”



ẦMMMMMMMMMMM———!!!

Toàn bộ mạch núi dưới chân nổ tung.

Mười ba dãy sơn mạch vỡ vụn, biến thành vô số mảnh thiên thạch bay khắp trời, linh khí bị chấn thành loạn lưu.

Từ trong biển đá, một bóng khổng lồ rít gào bay lên.

Một con khỉ đột khổng lồ.

To như dãy núi. Lông vàng kim óng ánh, mắt đỏ như mặt trời.

Mỗi bước chân là một trận cuồng phong thổi bay vạn dặm.

Hỗn Độn Thạch Hầu – thức tỉnh.



Trên không trung, Đế Huấn thất thần.

Miệng hắn khẽ run:

— “Hỗn… Độn… Thạch Hầu…?”

“Không thể nào…!!”

— “Không phải ngươi… đã bị tiêu diệt trong Hung Thú lượng kiếp sao?!”

Ký ức cổ xưa hiện về như sấm nổ—

Kỷ nguyên Thượng Cổ, trước cả thời đại Long – Phượng – Kỳ Lân tam tộc, khi đại lục vẫn chưa định hình, có một thời đại mệnh danh là Hung Thú Hạo Kiếp.

Đứng đầu Hung Thú, là Thần Nghịch.

Mà dưới trướng hắn—

Có bảy viên tể tướng, mỗi một tên đều là tồn tại kinh thiên động địa.

Trong đó—

Hỗn Độn Thạch Hầu – chính là Thần Soái thống lĩnh chiến binh Hung Thú.

Lúc ấy… một mình có thể đánh vỡ tầng trời, xé rách cả Long Uyên!



Đế Huấn chưa kịp định thần—

ẦMMM!!

Một cú đấm của Hỗn Độn Thạch Hầu, to như cả đại thành, giáng xuống từ thiên không như thiên thạch va vào vũ trụ!

Không kịp né!

Đế Huấn gào lớn:

— “Khốn kiếp!! Tưởng ta sợ ngươi sao?!”

HẮC Ô hiện thân!

Thân thể Tam Túc Hắc Ô khổng lồ ngút trời, cánh đen như chưởng thiên pháp đạo, ba chân đạp lửa địa ngục, miệng phun ra nhật thực chi hỏa!

ẦMMMMMMMMMM——!!

Hai sinh linh cổ đại – Hắc Ô vs Thạch Hầu – va chạm!!



Trận chiến rung chuyển Đông Thiên Châu!

Sóng xung kích đánh tan ba tầng không gian!

Cây Thế Giới ngã đổ, biển bị hút vào làm xoáy nước thần cấp!

Từng cú đấm là nổ tung thiên địa, từng cú vỗ cánh là chấn nát lục mạch!

Các tu sĩ cách xa mấy ngàn dặm đều bị dư chấn đánh hộc máu!

Cả vùng châu lục bắt đầu tách rạn như lục địa thời đầu khai thiên, sông núi tan tành, bầu trời vỡ như kính!



Ngộ Không – không còn là Ngộ Không.

Hắn rít gào.

Một tay đấm, một tay vung gậy vô hình, như Thiên Binh gào thét trên chiến trường hỗn độn.

Không còn quy tắc. Không còn thần – phật – đạo.

Chỉ còn chiến. Và giết.



ẦMMMMMMMM——!!!

Một cú đấm của Hỗn Độn Thạch Hầu đánh thẳng vào giữa trán Yêu Thân Đế Huấn, khiến thân thể khổng lồ của Tam Túc Hắc Ô vặn vẹo, xương vỡ vụn, từng lớp lông đen rơi rụng như tro tàn giữa trời!

Đế Huấn gào lên trong sợ hãi:

— “KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ——!!!”

Hắn không thể tin.

Không thể chấp nhận!

Một kẻ như hắn, từng thống lĩnh Yêu Đình, từng đánh một trận với Tam Thanh không rơi hạ phong, nay lại bị nghiền nát bởi một khỉ con đã chết từ kỷ nguyên trước?!



Thân thể Đế Huấn bắt đầu vỡ ra.

Mỗi cú đấm giáng vào, là một tiếng gào máu trong linh hồn.

Hắn hoảng loạn, nhưng chưa buông tay.

— “Không! Ta chưa thể chết! Yêu Tộc cần ta!”

— “Yêu Đình chưa thể kết thúc!!”

Chỉ là… ta phải lùi một bước.

Tạm thời – để con khỉ này phá hủy Thiên Đình giùm ta!



Ngay khoảnh khắc ấy—

Một luồng hào quang bạch ngân như lưỡi dao, nhanh như chớp giật, xuyên thẳng vào mi tâm Thạch Hầu!

ẦMMMM!!

Thạch Hầu chấn động.

Mắt hắn lóe lên kim quang cuồng nộ, nhưng trong đó… bắt đầu hiện ra những mảnh ký ức lạ lẫm.

Một đoạn truyền niệm.

Ba tên Đại La Yêu Ma lúc trước... đang nhận chỉ thị qua phù triện.

Giọng nói... từ chính Thiên Đình truyền ra:

“Thả Đế Huấn ra.”

“Để Yêu Tộc đại loạn. Lượng kiếp mới bắt đầu.”

“Tề Thiên… phải rơi.”

Là… Thiên Đình?

Là... từ trong nội bộ Thiên Đình đã sắp đặt mở phong ấn?!

Là ai?!

Là ai... đã gián tiếp... khiến Tử Hà chết?

Tay khổng lồ của Thạch Hầu nắm siết thành nắm đấm, long xà trong mạch khí gầm rống.



BÙMMMM——!!!

Một cú đấm cuối cùng giáng xuống Đế Huấn.

Cả thân thể Tam Túc Hắc Ô nổ tung thành từng mảnh!

Máu đen rơi như mưa lửa!



Nhưng giữa khói tan, Đế Huấn đã không còn.

Chỉ còn lại từng sợi khí đen đang tan biến, như khói trầm chìm vào đại địa.

Hắn giả chết. Thẩm thấu xuống đáy Đông Thiên Châu.

Chờ ngày tái sinh.



Trên không trung—

Thạch Hầu – mất đi kẻ thù trước mắt.

Nhưng trong đầu, ký ức vẫn còn. Gương mặt Tử Hà vẫn còn. Câu nói cuối cùng, ánh mắt dịu dàng, nụ cười khi lâm tử…

Chúng… không còn.

Mà hiện tại—hắn biết được nguồn gốc.

Thiên Đình.

— “Các ngươi... hại nàng…”

— “Ta… sẽ lên đó.”

— “Bẻ gãy từng kẻ một.”



ẦMMMM—!!

Cả thân thể khổng lồ của Hỗn Độn Thạch Hầu, dài mấy trăm nghìn trượng, phóng thẳng lên tầng trời, gào rống:

— “THIÊN ĐÌNH ——!!!”

Chờ ta!!!



Thiên Đình – Linh Tiêu Bảo Điện

Mây bạc trôi êm đềm trên tầng trời thứ chín, phía sau Nam Thiên Môn, trăm vạn tiên binh luyện võ, bên dưới hàng cột thần long cuộn quanh mười hai thần điện uy nghiêm.

Thạch Hạo, ngồi trên Long Tọa thay thế Ngọc Hoàng, đang bàn bạc cùng vài vị Thiên Tướng, chuẩn bị kế hoạch tiếp theo nhằm dẹp loạn Yêu Vực.

Tử Vi điện – sáng rực kim văn.

Không ai ngờ…

Một luồng khí từ dưới... bắn thẳng lên tầng trời.

ẦMMMMMMMM—!!

Mặt đất rung chuyển.

Toàn bộ tầng mây Thiên Đình bỗng nhiên xô lệch, thần lộ đứt đoạn, lân châu vỡ nứt, từng tầng điện chấn rung như có cự vật đạp lên nền đá Cửu Thiên.

Mắt của Thạch Hạo mở to.

— “Chuyện gì vậy?!”



Tại ba mươi sáu thiên cung, bảy mươi hai điện phủ, các Thần Quân – Thiên Soái – Hộ Thần – Linh Sứ, đồng loạt nhìn xuống chân trời phía Nam.

Một vệt quang cực lớn.

Màu vàng kim – pha đỏ máu – rực tím Hỗn Độn.

Xuyên mây.

Đẩy thẳng lên chín tầng thiên.

Mang theo khí tức không thuộc Tam Giới, không thuộc Lục Đạo.

Một lão thần ngồi giữa Trảm Tiên Đài lập tức thốt ra:

— “Không ổn… Đây là—”

“Hỗn Độn Thạch Hầu!!”

Lời nói vừa rơi—

Cả điện lạnh lẽo như bị gió âm xuyên vào tận não hải.

Một cái tên... tưởng đã bị Thiên Đạo xóa sổ.

Một sinh linh... vốn không được phép tồn tại nữa.

Một trong Thất Hung Thú Thượng Cổ…

Giờ… đang bay lên, phá thẳng cổng trời.



ẦMMMM—!!!

Chấn động thứ hai ập tới!

Cả Nam Thiên Môn nứt một khe, Cửu Trọng Thiên Huyền Giới nổi sóng.

Chuông thần treo trong Linh Tiêu Tử Bào Điện kêu liên hồi không người gõ!

Từng vị thần tiên đang bàn sự… đứng hết dậy!

Ánh mắt kinh hoảng.

Một vị Lôi Thần cau mày, giọng khàn đặc:

— “Là ai… để hắn thức tỉnh…?!”

— “Ai... đã để Hỗn Độn chi khí nhiễm vào tầng địa?!”

Thạch Hạo siết chặt nắm đấm.

Lòng hắn bỗng nổi lên dự cảm không lành đến tận cốt tủy.

— “Chẳng lẽ… là trận phong ấn đó?!”

Một vị Thần Quân bên cạnh lập tức quỳ xuống:

— “Bẩm Đại Đế! Dưới Đông Thiên Châu vừa có dị tượng. Sơn Hà Xã Tắc Đồ hiện thế. Yêu Thân Đế Huấn tái sinh.”

— “Mà nay... Hỗn Độn Thạch Hầu... đã nghịch thiên mà lên!!!”



ẦMMMMMMM—!!

Ngay khoảnh khắc đó—

Một tiếng gào thét xé mây!

Từ phía Đông Nam, một thân ảnh khổng lồ như núi thần xé tầng trời, mỗi bước chân là một chấn động vang tận cực tây Cực Lạc.

Hai mắt đỏ như tinh tú chảy máu.

Mỗi hơi thở là một tầng pháp tắc rung chuyển.

Một tiếng rống long trời:

— “THIÊN—ĐÌNH—!!!”




Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com