Sau hôn lễ chấn động Đông Huyền Đại Lục, Dương Phàm cùng Lâm Uyển Tuyết chính thức rời khỏi thành Hàm Đan, khởi hành về Dương gia, thành Chu Phong.
Lẽ ra đây chỉ là một chuyến đi đơn giản, nhưng…
“Tại sao lại có thêm hai cái bóng đèn theo về?!”
Dương Phàm nhìn lại, hận không thể bóp trán than trời.
Tiểu Thanh—tỳ nữ thiếp thân của hắn, tất nhiên là đi theo rồi. Đây là điều không có gì phải bàn cãi.
Thanh Vũ – Hồ ly hắn nhận nuôi….à không là cứu được, nàng nguyện lấy thân báo đáp
Nhưng vấn đề ở đây là…
Hai vị tỷ tỷ song sinh—Diệp Y và Tịnh Y—cũng bám theo về Dương gia!!!
Không phải là đi nhờ một đoạn đường, không phải là ghé thăm một chút rồi về, mà là đi thẳng về Dương gia luôn, định cư vĩnh viễn!
Dương Phàm trợn mắt:
"Ta lạy! Các ngươi định làm bóng đèn thật sao?!"
Nhưng vấn đề là các nàng không hề ngại ngùng, thậm chí còn thản nhiên như chuyện hiển nhiên!
Cả Dương Bạch Miễn (phụ thân Dương Phàm) và Lâm Thanh Hà (mẫu thân hắn) cũng bó tay toàn tập, chỉ biết nhìn con trai với ánh mắt “ngươi tự giải quyết đi”.
Thế là…
Đêm đầu tiên ở Dương gia, Dương Phàm chính thức rơi vào tình cảnh khốn đốn chưa từng có!
Đêm khuya…
Bên trong phòng ngủ, ánh nến lay động, gió đêm lùa qua khe cửa sổ, tỏa ra một cảm giác kỳ lạ.
Dương Phàm nằm chính giữa, bên trái là Lâm Uyển Tuyết, cùng với Hồ Thanh Vũ, bên phải là Diệp Y, còn Tịnh Y thì nằm kế bên Diệp Y, tất cả cùng đắp chung một tấm chăn.
Không có gì hết!
Chính là ôm nhau ngủ!
Dương Phàm: “???”
"Móa! Đây là cái tình huống gì?!"
Không phải một nam một nữ.
Không phải một nam hai nữ.
Mà là một nam tứ nữ!!!
Dương Phàm có cảm giác trong lòng hừng hực lửa, nhưng lại không thể phát tiết ra ngoài.
“Không lẽ làm bốn người cùng một lúc?? Không nên a?!
Hắn muốn chửi đổng lên, nhưng có ai để ý đến cảm xúc của hắn không? Không hề!!!
Hai tỷ muội song sinh nằm bên phải, vẻ mặt ngây thơ vô số tội, dựa sát vào hắn, tay chân còn gác lên người hắn!
Bên trái, Lâm Uyển Tuyết cũng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, hơi thở thơm mát phả lên cổ, khiến toàn thân Dương Phàm cứng ngắc.
Còn Hồ Thanh Vũ rất an phận nằm im xem diễn biến, nàng không cần tham gia chỗ này cũng đủ nóng lắm rồi!
Càng chết người hơn, Diệp Y và Tịnh Y vẫn còn tỉnh!
“Ngủ ngon nhé, Dương Phàm.” – Diệp Y thì thầm.
“Ừm, ngủ đi, mai còn nghiên cứu trận pháp nữa.” – Tịnh Y cười nhẹ.
Còn ngủ cái gì nữa???
Dương Phàm cắn răng, toàn thân như bị lửa đốt, nhưng không dám manh động!
Vì vậy…
Hắn đành phải thức trắng đêm, nằm giữa ba đại mỹ nhân, trong lòng bức bối đến mức muốn nổ tung!!!
Tia nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, Dương Phàm lập tức bật dậy như lò xo, nhanh chóng mặc y phục, nhảy thẳng ra khỏi phòng!
Không thể ở đây thêm một giây nào nữa!
Hắn lập tức chạy ra sân viện, vội vàng vùi đầu vào nghiên cứu Máy Luyện Đan version 3.0, cố gắng dùng lý trí để dập tắt hỏa diễm trong lòng!
“Không được! Ta không thể để mấy nữ nhân này phá hủy đạo tâm của ta!”
Nhưng đúng lúc hắn vừa bắt đầu bật cơ chế khởi động trận pháp, phía sau lại vang lên một giọng nói quen thuộc…
“Phàm ca ca, sáng sớm đã chạy trốn rồi sao?”
Dương Phàm suýt nữa té bổ ngửa
…
Mấy tháng trôi qua như một cơn gió thoảng…
Dương Phàm rốt cuộc cũng trụ vững qua cơn thử thách khủng khiếp nhất đời mình—bị ba đại mỹ nhân quấn lấy, nhưng không thể động tay động chân!
Sống trong tình cảnh này không muốn nghị lực cũng phải có nghị lực, nếu không thì sớm muộn cũng đạo tâm sụp đổ, nguyên thần vỡ nát!
Hôm nay, khi bước sang tuổi 17, hắn đứng giữa sân viện, gió thổi qua vạt áo, ánh mắt kiên nghị vô cùng, so với vài tháng trước như đã hoàn toàn lột xác.
Cứ nam nhân nào từng trải qua hoàn cảnh giống hắn, chắc chắn sẽ cúi đầu tán thưởng, thậm chí còn có thể bái làm sư phụ.
Nhưng bây giờ, hắn đã vượt qua được tất cả!
Hắn có định lực bất diệt, ý chí sắt đá!
Hắn… đã vượt qua dục vọng!
Dương Phàm: “Hộc! Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!”
Dương Phàm nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, ánh mắt hắn dừng lại trên một vật thể khổng lồ trước mặt.
Và khi hắn nhìn thấy nó… mọi đau khổ trong những tháng qua đều tan biến!
Bởi vì nó đã hoàn thiện!!!
Trước mặt hắn là một Lò Luyện Đan khổng lồ, kích cỡ ngang với một tòa nhà hai tầng.
Nhưng nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ không nhận ra đây là một Lò Luyện Đan!
Tại sao ư?
Bởi vì nó quá giống một cái máy trộn bê tông khổng lồ!!!
Thân lò nằm nghiêng nghiêng, giống như một chiếc thùng khổng lồ sắp lăn xuống đất, còn trên nóc thì có hai cái đinh to khủng bố cắm thẳng lên trời, nhìn vừa quái dị vừa thô bạo!
Dương Phàm: “Ặc… ta thiết kế sai chỗ nào sao?”
Không sai!
Nó chính là Máy Luyện Đan Version 3.0!
Gắn bên cạnh lò luyện đan chính còn một cái thùng điều khiển…Ân!....nó chính là máy biến thế siêu cấp, cả hai kết hợp, trông lại càng giống… máy trộn công nghiệp thời hiện đại!
Dương Phàm khoanh tay, tràn đầy tự hào.
“Cuối cùng cũng hoàn thành! Nếu đúng theo thiết kế, Máy Luyện Đan Version 3.0 của ta có thể luyện được đan dược cấp 7!!!”
Không chỉ cấp 7… mà còn là cấp 7 có đến 9 Đan Văn!!!
Trên toàn bộ Đông Huyền Đại Lục, thậm chí đại nhân vật của Đan Tháp cũng chưa chắc có thể luyện ra đan dược có chín Đan Văn!
Đan dược cấp 7 vốn đã là tuyệt phẩm, còn có 9 Đan Văn, đó chính là cực hạn của đan đạo!
Chỉ có một vấn đề…
Hắn không có Đan Phương cấp 7!
Dương Phàm: “Móa! Ta chế tạo ra được cái máy luyện đan mạnh nhất đại lục, mà lại không có Đan Phương để xài? Thật quá đáng!”
Hiện tại, trong tay hắn chỉ có một Đan Phương duy nhất—Âm Thần Đan, một loại đan dược cấp 6 chuyên dùng cho Phân Thần cảnh giới tu luyện!
Mặc dù cũng rất mạnh, nhưng với một thiên tài thích phá vỡ giới hạn như hắn, đây hoàn toàn không đủ!
Muốn thí nghiệm một viên đan dược cấp 7 chân chính, hắn cần Đan Phương cao cấp hơn!
Nhưng vấn đề là…
Đan Phương cực kỳ hiếm hoi, tất cả đều nằm trong tay Đan Tháp, thuộc Thái Huyền Tiên Tông!
Hắn không thể ra mặt mua, cũng không thể dễ dàng trao đổi, vì Đan Tháp luôn độc quyền kiểm soát tất cả Đan Phương cấp cao, tuyệt đối không rò rỉ ra ngoài!
Dương Phàm xoa cằm, suy tư một lúc lâu…
Rồi một ý tưởng điên rồ xuất hiện trong đầu hắn!
“Có lẽ… ta phải tự mình lẻn vào Thái Huyền Tiên Tông một chuyến?”
Dương Phàm nheo mắt, trong lòng dần dần hình thành một kế hoạch.
Hắn không thể đánh vào Đan Tháp chính diện, nhưng bí mật xâm nhập, sao chép Đan Phương rồi chuồn đi… chuyện này chưa chắc là không thể làm được!
Dù sao thì…
“Cướp bóc… à không, mượn tạm tài nguyên của kẻ thù, cũng không tính là phạm pháp nhỉ?”
“Dù gì Thái Huyền Tiên Tông cũng đã sớm nhăm nhe đến Dương gia ta, ta không đi gây sự với chúng, chúng cũng không để ta yên đâu!”
Nghĩ đến đây, Dương Phàm híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị.
…
“Huynh đang cười gì đấy?”
Một giọng nói trong trẻo như chuông bạc ngân lên, nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc, tựa như có thể làm tan chảy cả băng tuyết.
Dương Phàm quay đầu, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một làn hương thơm thanh khiết ập đến, mang theo cảm giác thư thái mà mát lạnh, giống như làn gió mùa thu lướt nhẹ trên mặt nước hồ trong vắt.
Một gương mặt mỹ miều xuất hiện.
Lâm Uyển Tuyết đứng đó, khoác trên mình một bộ thanh y trắng xanh, vạt áo lụa mỏng manh, nhẹ nhàng phất phơ theo gió.
Màu sắc của bộ y phục càng tôn lên làn da trắng muốt như tuyết, làm nổi bật đôi mắt sáng như ánh trăng và đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Từng đường cong trên cơ thể nàng được lớp vải mềm ôm sát, vừa thanh thoát như tiên tử, vừa quyến rũ đến tận cùng.
Khí chất của nàng…
Nếu như trước đây vẫn còn chút nghịch ngợm tinh quái, thì bây giờ lại lạnh lẽo như sương đêm, tựa hồ càng ngày càng xa cách phàm trần, giống như một vị nữ đế cao cao tại thượng, chỉ có thể ngước nhìn mà không thể với tới.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, nhìn lại nàng thật kỹ.
Từ sau khi thành hôn, Uyển Tuyết hầu như chỉ mặc những bộ y phục trắng xanh, khác hẳn với trước đây—lúc nào cũng thích những bộ váy đỏ thẫm hoặc màu sắc rực rỡ.
Mà không chỉ y phục…
Thần thái nàng cũng dần dần thay đổi.
Lạnh lùng hơn.
Bí ẩn hơn.
Nếu không phải ánh mắt nàng vẫn còn mang theo tia tình cảm quen thuộc, hắn thật sự nghi ngờ rằng Thiên Đạo đã đoạt xá nàng mất rồi!
Dương Phàm cảm giác có gì đó không ổn, theo bản năng cúi xuống nhìn…
Chợt hắn sững người!
Hai cánh tay trắng ngọc như tuyết của Uyển Tuyết đã vòng từ đằng sau, nhẹ nhàng đặt lên ngực hắn.
Dương Phàm: “…”
Hắn hơi cứng người, ánh mắt có chút hoài nghi.
“Làm gì?”
Lâm Uyển Tuyết ngước mắt nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một nụ cười đầy mê hoặc.
“Thích huynh, thích làm vậy, được không?”
Dương Phàm: “???”
“Cái này thật ra rất nguy hiểm!”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác da đầu tê dại.
Uyển Tuyết cười khẽ, ánh mắt mang theo nét nguyệt nha tĩnh lặng, như trăng sáng phản chiếu trên mặt hồ.
“Phải vậy không?”
Dương Phàm đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như mình đang đối diện với một con hồ ly đang giăng bẫy.
“Bây giờ ta bắt đầu tin tưởng câu nói lúc trước của nàng.”
Uyển Tuyết nghiêng đầu, cười nhẹ:
“Câu nói gì?”
Dương Phàm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt nàng, ngữ khí đầy nghiêm túc:
“Chính là nàng nói nàng bị Đại Đế đoạt xá??”
“Phốc!”
Uyển Tuyết bật cười, tiếng cười thanh thoát nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm vô hình.
“Không có, trước giờ ta vẫn là ta. Không ai có thể thay thế được ta!”
Dương Phàm rùng mình.
Nụ cười của nàng rất tự nhiên, nhưng từng lời nói ra lại giống như một lời tuyên cổ phán xét, mang theo một loại cảm giác vĩnh hằng bất biến, như thể dù thế gian có thay đổi thế nào, nàng vẫn trường tồn mãi mãi.
Mà đáng sợ nhất…
Ngay khoảnh khắc nàng nói ra những lời đó, có một luồng khí tức kỳ lạ chậm rãi bốc lên từ cơ thể nàng, giống như đang hưởng ứng lời nói của chính nàng!
Dương Phàm trợn trợn mắt
Từ sau khi thành hôn trở về Dương gia, Dương Phàm cảm thấy Uyển Tuyết đã thay đổi!
Không chỉ thay đổi về khí chất, mà nàng dường như còn thông minh hơn gấp nhiều lần!
Trận pháp?
Nàng hiểu!
Đan đạo?
Nàng cũng hiểu!
Hơn nữa, không chỉ là hiểu sơ sơ, mà là thông thạo đến mức đáng sợ!
Càng không thể tin được hơn…
Mới tháng trước, nàng đã đột phá Kim Đan trung kỳ!
Đừng nói Kim Đan sơ kỳ, ngay cả Kim Đan hậu kỳ nếu gặp nàng lúc này cũng phải cẩn thận suy nghĩ lại!
Dương Phàm tận mắt nhìn thấy nàng diễn luyện một bộ kiếm pháp, kiếm ý tung hoành, khí thế kinh hồng, tựa như có thể xé rách cả bầu trời!
Hắn dám chắc, nếu có một Nguyên Anh kỳ tu sĩ dám xông vào phạm vi kiếm khí của nàng, chỉ e sẽ chết không toàn thây!
“Quái lạ! Đây thật sự là Uyển Tuyết ta biết sao?”
“Không lẽ nàng cũng trọng sinh???”
Dương Phàm nhìn nàng đầy nghi hoặc, nhưng bất kể hắn kiểm tra bằng cách nào, nàng vẫn là Lâm Uyển Tuyết!
Không có bất kỳ dấu hiệu bị đoạt xá, không có bất kỳ dấu vết nào cho thấy nàng là một người khác.
Nhưng…
Càng ngày nàng càng mạnh, càng ngày nàng càng giống như một tồn tại đến từ thế giới cao hơn!
Dương Phàm: “Mọe! Không phải đâu? Giời ạ!”
Lúc này, Uyển Tuyết vẫn nhẹ nhàng dựa sát vào hắn, bàn tay vẫn đặt trên ngực hắn, đôi mắt sáng như sao khẽ cong lên.
“Huynh đang nghĩ gì vậy?”
Dương Phàm cứng người, cười gượng.
“Không có gì… ta chỉ đang suy nghĩ về trận pháp mới.”
Ánh mắt Uyển Tuyết khẽ lóe lên, nàng nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn:
“Đừng suy nghĩ nhiều, huynh chỉ cần nhớ… ta vẫn là Uyển Tuyết, trước giờ vẫn vậy.”