Thái Huyền Tiên Tông, ngọn cờ đầu của Đông Huyền đại lục, giờ phút này chẳng khác nào một trung tâm của thế giới tu chân!
Từ tứ phương bát hướng, vô số thế lực lớn nhỏ tề tựu, tạo nên khung cảnh náo nhiệt chưa từng có. Từng đoàn người rầm rộ kéo đến, từ tông môn danh chấn thiên hạ, đến gia tộc tu tiên trăm năm, thậm chí còn có cả những tán tu cường đại, mỗi người một khí thế bất phàm, ai cũng mang theo dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ có thực lực.
Bên dưới bầu trời rộng lớn, ánh sáng pháp bảo lấp lánh, linh khí bốc lên thành từng cơn sóng mờ ảo, chấn động cả không gian. Những Linh Thuyền khổng lồ như những con cự thú lơ lửng giữa không trung, sừng sững chờ lệnh. Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng—
Thái Huyền Tiên Tông lần này lại dám chơi lớn như vậy!
Thế mà lần này Tiên Tông lại lập một trận pháp cấm bay khổng lồ bên ngoài ngoại vi cửa vào!
ẦM!!!
Ngay khoảnh khắc từng đạo kim quang lóe lên, một luồng uy áp cường đại lập tức bao phủ toàn bộ khu vực, khiến không ít tu sĩ thất kinh biến sắc. Những Linh Thuyền to lớn không theo ý định vào chỗ neo đậu, vừa mới đến gần ngoại viện, lập tức run lên bần bật, bị ép phải hạ xuống mặt đất, không thể tiến thêm một bước!
"Cấm bay?! Ngay cả những thế lực cao cấp cũng không được vào?!"
"Không ngờ Thái Huyền Tiên Tông lại làm ra chuyện này, thật quá bá đạo!"
Vô số người kinh hãi bàn tán, nhưng không ai dám mở miệng phản đối.
Không còn cách nào khác, tất cả tu sĩ dù cao quý đến đâu, dù là cường giả hay thiên tài, đều phải xuống thuyền, tự mình đi bộ vào trong.
Đoàn người đông nghịt, từng bước từng bước tiến vào từ ngoại môn của Thái Huyền Tiên Tông. Ai nấy đều ngẩng cao đầu, nhưng dù thế nào cũng không thể che giấu được một sự thật—
Bọn họ, tất cả, đều ở dưới Thái Huyền Tiên Tông!
Ngay từ khi đặt chân vào khu vực này, năm ngọn núi khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời đã trở thành một sự hiện diện vô hình nhưng cực kỳ áp bách!
ẦM ẦM ẦM!
Từng ngọn núi như những thiên thạch khổng lồ lơ lửng ngay trên đỉnh đầu, chẳng khác nào năm vị thần đang nhìn xuống thế gian, dùng thế đứng trên cao mà áp chế tất cả kẻ dưới!
Không ai có thể ngẩng đầu quá lâu, bởi vì chỉ cần nhìn lên, cảm giác một ngọn núi có thể nghiền nát mình bất cứ lúc nào sẽ lập tức tràn đến, đè nặng lên thần hồn, khiến ai nấy đều phải cúi thấp xuống theo bản năng.
"Đây là ý gì?"
"Thái Huyền Tiên Tông muốn nhắc nhở chúng ta… tất cả đều chỉ là kẻ dưới hay sao?"
Không ít kẻ trong lòng bực tức, nhưng cũng chỉ có thể nén giận mà không dám nói ra.
Bởi vì… đây chính là uy nghi của một đỉnh cấp tông môn!
Dù có không phục, nhưng không ai có tư cách phản kháng.
Dương Phàm đứng giữa dòng người, khoanh tay nhìn quanh, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Thú vị thật… Thái Huyền Tiên Tông lần này quả nhiên có chuẩn bị từ trước!"
…
Bầu không khí trong Thái Huyền Tiên Tông lúc này đã hoàn toàn sôi trào!
Trước sự bày trận bá đạo của Thái Huyền Tiên Tông, cả đám tu sĩ từ các thế lực lớn nhỏ ai nấy đều xôn xao, không kìm được mà bàn tán ầm ĩ.
"Trận pháp cấm bay… Đây là đang muốn hạ nhục tất cả chúng ta sao?"
"Hừ, đúng là ngông cuồng! Ngay cả Linh Thuyền của Cửu Huyền Thánh Địa cũng bị cản lại, rốt cuộc là bọn họ muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ bọn họ đang cố tình phô trương thanh thế? Để tất cả tu sĩ thiên hạ phải tự mình đi bộ vào, tỏ rõ rằng dù là ai cũng chỉ là kẻ dưới trước mặt Thái Huyền Tiên Tông?"
"Chuyện này có hơi quá đáng, nhưng cũng phải thừa nhận… đây là uy nghi của một đỉnh cấp tông môn!"
"Haiz… Chúng ta có thể không phục, nhưng ai dám mở miệng phản đối?"
"Thái Huyền Tiên Tông không phải kẻ ngốc. Bọn họ dám làm vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị từ trước!"
"Đừng quên, bọn họ đang chuẩn bị di cư đến gần Cây Thế Giới! Nếu lần này chứng minh được rằng mình là Thế Lực Luyện Đan số một, sau này quyền lực còn có thể bao trùm cả Đông Huyền đại lục!"
Cả dòng người bàn tán ồn ào không ngớt, nhưng dù bất mãn thế nào, tất cả vẫn phải cúi đầu bước đi, chấp nhận quy tắc do Thái Huyền Tiên Tông đặt ra.
Dương Phàm nghe xong những lời này, chỉ khẽ nhướng mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Diễn trò hay đấy…"
Bên cạnh hắn, chúng nữ thành cũng bắt đầu lên tiếng.
Lương Ngọc Dao khoanh tay, khinh thường hừ nhẹ: "Làm màu! Đúng là làm màu! Bày trận cấm bay? Ép người ta đi bộ? Chỉ là muốn tạo cảm giác áp bách cho đám tu sĩ mà thôi!"
Tiểu Thanh ngơ ngác: "Nhưng mà… chẳng phải mọi người đều đang ngoan ngoãn đi bộ sao?"
Lương Diệp Y liếc nàng một cái, hừ lạnh: "Bởi vì bọn họ có lựa chọn khác à? Ngươi không đi thì quay về à? Thật nực cười!"
Lương Tịnh Y nhàn nhạt bổ sung: "Nhìn kỹ đi, trận pháp này không chỉ đơn giản là cấm bay. Nó còn tạo một luồng áp lực vô hình, khiến kẻ đi bên dưới luôn cảm thấy bị đè nặng, như thể có năm ngọn núi đè xuống thần hồn!"
Chúng nữ nghe vậy lập tức cảm nhận thử, quả nhiên có một loại cảm giác khó chịu vô hình, cứ như có một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống giám sát bọn họ!
Lâm Uyển Tuyết nhướng mày, hừ nhẹ: "Một chút tiểu xảo nho nhỏ, tưởng có thể dọa được thiên hạ sao?"
Chúng nữ liên tục cười lạnh, chẳng ai xem trọng mấy trò bày vẽ của Thái Huyền Tiên Tông.
Dương Phàm vẫn giữ vẻ mặt ung dung, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
"Định chơi lớn? Được thôi… Để xem các ngươi có thể nhịn được bao lâu!"
…
Trời cao xanh thẳm, gió từ đỉnh núi quét qua như những lưỡi dao sắc bén, mang theo từng tia linh khí tràn ngập khắp không gian. Năm ngọn Thiên Sơn khổng lồ lơ lửng trên cao, tựa như năm vị thần viễn cổ đang nhìn xuống thiên hạ, phủ xuống bóng tối vô hình khiến bất kỳ kẻ nào đứng dưới đều phải cúi đầu nể sợ.
Trên đỉnh Trung Phong, nơi cao nhất trong Thái Huyền Tiên Tông, bảy bóng người đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dòng người đông đúc đang tiến vào từ cổng ngoại môn.
Bọn họ đều là Đại Trưởng Lão, là những kẻ nắm giữ thực quyền của tông môn, dưới một người mà trên vạn người.
Dưới chân bọn họ, vô số tu sĩ từ các thế lực lớn nhỏ trên khắp Đông Huyền đại lục đang từng bước từng bước tiến vào, không ai dám phản kháng trận pháp cấm bay vừa được thiết lập. Những kẻ có địa vị cao quý, những thiên tài kiêu ngạo, thậm chí cả những cường giả vốn quen bay lượn ngang trời, giờ phút này cũng chỉ có thể đi bộ như phàm nhân mà tiến vào tông môn.
Một trưởng lão khoanh tay, khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia hài lòng:
"Hừ, đúng là một đám ô hợp. Dù là cường giả hay thiên tài, khi bước vào đây cũng phải tuân theo quy tắc của Thái Huyền Tiên Tông!"
Một vị khác vuốt râu, cười nhạt:
"Không ai dám phản kháng, đây chính là hiệu quả mà chúng ta muốn. Chỉ cần một tầng áp chế vô hình cũng đủ để nhắc nhở tất cả rằng, dù bọn chúng mạnh đến đâu, cũng vẫn ở dưới chúng ta."
Bọn họ đều rất hài lòng.
Bầu không khí có phần thoải mái hơn, nhưng chỉ được một lúc.
Một trưởng lão trầm giọng nói:
"Nhưng lần này có vẻ như số lượng thế lực tham dự nhiều hơn dự tính. Ngoài Lâm gia, Lương gia, còn có rất nhiều cái tên mà chúng ta phải để ý."
Mọi người im lặng, chỉ có ánh mắt lóe lên một tia nghiêm nghị.
"Cửu Huyền Thánh Địa cũng đã đến."
Vừa nghe đến cái tên này, không ít trưởng lão liền nhíu mày.
Cửu Huyền Thánh Địa—một trong những thế lực lâu đời nhất Đông Huyền đại lục, tồn tại suốt hàng vạn năm, dù không quá phô trương nhưng nền tảng lại thâm sâu khó lường. Từ trước đến nay, bọn họ vẫn luôn giữ thế trung lập, không can thiệp quá nhiều vào các cuộc tranh đấu, nhưng… sự hiện diện của bọn họ lần này lại mang ý nghĩa khác!
"Cửu Huyền cũng muốn tranh đoạt Cây Thế Giới sao?"
Một trưởng lão hừ lạnh:
"Hừ, Cửu Huyền luôn giả vờ thanh cao, nhưng thực chất cũng chẳng khác gì chúng ta. Linh khí thay đổi, thời đại biến chuyển, bọn họ cũng không thể tiếp tục làm kẻ ngoài cuộc nữa."
Một trưởng lão khác gật đầu, nhưng vẫn có chút lo lắng:
"Cửu Huyền Thánh Địa có thể không quá mạnh về chiến đấu, nhưng nền tảng lại quá mức vững chắc. Bọn họ có vô số tu sĩ có thể kéo dài thời gian tu luyện suốt ngàn năm. Nếu thật sự tranh đoạt, chỉ e sẽ rất khó đối phó."
Bầu không khí có phần trầm xuống.
Một lúc sau, một vị trưởng lão khác trầm giọng nói:
"Không chỉ Cửu Huyền. Trương gia ở Thành Bạch Hổ cũng đã đến."
Những ánh mắt sắc bén đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Trương gia—một thế lực tu chân lấy luyện thể làm chủ đạo, thực lực không quá thiên về pháp thuật, nhưng từng võ giả của Trương gia đều có thân thể mạnh mẽ, có thể một quyền đánh nát núi non!
Mặc dù xét về địa vị, Trương gia không thể so với các thế lực có bề dày lịch sử như Thái Huyền Tiên Tông hay Cửu Huyền Thánh Địa, nhưng nếu chỉ nói về sức chiến đấu, thậm chí còn đáng sợ hơn rất nhiều!
Một trưởng lão ánh mắt trầm xuống:
"Trương gia cũng muốn chia một phần linh khí từ Cây Thế Giới sao?"
Một vị trưởng lão khác thở dài:
"Làm gì có ai không muốn? Ngay cả những kẻ ẩn thế cũng đang bắt đầu lộ diện, nói gì đến bọn họ?"
Bầu không khí có phần nặng nề.
Một vị trưởng lão khác cười lạnh:
"Ngoài Cửu Huyền Thánh Địa và Trương gia, Nhậm gia ở Thành Vân Trung cũng đã phái người tới."
Một số người nghe vậy thì sắc mặt có chút khinh thường.
Nhậm gia, một gia tộc từng có danh vọng, nhưng từ sau khi bị Lâm gia đánh bại, thực lực suy yếu nghiêm trọng, hiện tại chỉ có thể bám vào những thế lực khác để sinh tồn.
Một trưởng lão khoanh tay, giọng nói đầy chế nhạo:
"Nhậm gia còn dám đến sao? Không biết tự lượng sức! Một gia tộc đã sa sút, dựa vào cái gì mà tranh đoạt cơ duyên?"
Một trưởng lão khác thì lại tỏ ra thận trọng:
"Không thể coi thường. Bọn họ có thể yếu đi, nhưng cũng không có nghĩa là đã mất hết nền tảng. Chỉ cần tìm được cơ hội, một khi có linh khí từ Cây Thế Giới hỗ trợ, có thể nhanh chóng vực dậy!"
Không ai nói gì thêm, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
Một vị trưởng lão đột nhiên lên tiếng:
"Các ngươi có nhận ra không?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Hắn chậm rãi nói từng chữ:
"Tất cả những kẻ tham gia lần này… đều đang có chung một mục tiêu."
Bầu không khí bỗng chốc lặng đi.
Không ai nói gì, nhưng ánh mắt của bọn họ đã nặng nề hơn trước.
Tất cả bọn họ đều hiểu—Cây Thế Giới chính là cội nguồn của mọi tranh chấp!