Cơn gió lạnh trên đỉnh núi vẫn gào thét, nhưng chẳng thể xua đi bầu không khí nặng nề giữa bảy vị Đại Trưởng Lão. Thái Huyền Tiên Tông bày ra thế cục áp chế vạn tông, nhưng tất cả bọn họ đều hiểu—trật tự cũ đã dần lung lay, những thế lực mới đang trỗi dậy, mà cái tên khiến họ e ngại nhất…
"Không thể không nhắc đến Lương Hạo Nhiên. Nếu không có hắn, Hàm Đan thành đã sớm bị chia năm xẻ bảy rồi!"
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im lặng!
Không ai có thể phủ nhận—Lương Hạo Nhiên chính là lý do lớn nhất khiến Hàm Đan vững như bàn thạch!
Một trưởng lão khác cười lạnh:
"Hừ! Tên đó có thực lực mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là một kẻ đơn độc. Chẳng lẽ hắn có thể một mình chống lại cả Đông Huyền đại lục?"
Diêu Ngọc Chân Quân liếc nhìn hắn, khóe môi nhếch lên châm chọc:
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"
Trưởng lão kia khựng lại.
Một trưởng lão khác trầm giọng tiếp lời:
"Các ngươi quên rồi sao? Ba tháng trước, ba thế lực liên thủ tấn công Hàm Đan, mười ba cường giả liên hợp vây giết. Kết quả thì sao?"
Không ai nói gì, nhưng tất cả đều nhớ rất rõ.
Một kiếm duy nhất—mười ba cường giả toàn bộ trọng thương!
Một trưởng lão hít sâu, thấp giọng nói:
"Hắn không giết bọn họ, nhưng cũng không cần phải giết. Chỉ bằng một kiếm đó, đã đủ để trấn áp toàn bộ Đông Huyền!"
"Từ đó đến nay, không còn ai dám có ý đồ với Hàm Đan nữa!"
Một trưởng lão nắm chặt tay, trong lòng tràn đầy bất an.
"Một kẻ có thể dùng một kiếm khiến cả thiên hạ kiêng dè… Nếu tiếp tục để hắn lớn mạnh, e rằng sau này ngay cả Thái Huyền Tiên Tông cũng khó lòng đè ép được hắn!"
Diêu Ngọc Chân Quân chậm rãi gật đầu, giọng nói như băng lạnh:
"Lương Hạo Nhiên có thể không phải kẻ có dã tâm lớn, nhưng nếu Hàm Đan cứ tiếp tục phát triển như vậy… sớm muộn gì cũng trở thành cái gai trong mắt tất cả các thế lực!"
Một trưởng lão trầm giọng hỏi:
"Vậy chúng ta phải làm sao? Không thể cứ để hắn ngồi đó mà không làm gì được!"
Tất cả đều trầm mặc.
Thái Thương Chân Nhân, người vẫn im lặng từ đầu đến giờ, bỗng nhiên mở miệng:
"Không cần vội."
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía lão.
Lão chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn xa xăm, chậm rãi nói:
"Hắn có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một người. Thái Huyền Tiên Tông chúng ta là một thế lực, không phải một cá nhân."
"Cây Thế Giới không chỉ có ở Hàm Đan. Những thế lực khác cũng sẽ không để mặc Hàm Đan chiếm lợi một mình. Nếu có kẻ khác ra tay trước, chúng ta chẳng cần phải tự mình động thủ!"
Một trưởng lão ánh mắt sáng lên:
"Ý của ngài là… để các thế lực khác đối phó với Hàm Đan trước?"
Thái Thương Chân Nhân khẽ gật đầu, cười nhạt:
"Nếu chúng ta không thể ra tay, vậy thì cứ để thiên hạ ra tay thay ta!"
Mọi người nhìn nhau, ánh mắt đều lóe lên một tia tính toán.
Hàm Đan có thể mạnh, nhưng nếu bị cả Đông Huyền đại lục nhắm vào, liệu có thể đứng vững được bao lâu?
…
Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng, ánh sáng nhạt dần trên bầu trời, phủ xuống Thái Huyền Tiên Tông một màu hoàng hôn rực rỡ. Nhóm Dương Phàm sau nửa ngày trời len lỏi giữa dòng người đông đúc trong thành trấn, cuối cùng cũng đặt chân tới chỗ nghỉ ngơi—một khu động phủ trên một ngọn núi nhỏ, dành riêng cho khách quý.
Nhìn lại đoạn đường vừa qua, không ai không cảm thán. Quy mô của Thái Huyền Tiên Tông quả thật không phải dạng vừa!
Từng con đường đá uốn lượn theo triền núi, lối đi quanh co, bậc thang trải dài vô tận. Nếu là phàm nhân, chắc đi hết đoạn đường này phải mất mấy năm! Nhưng ở đây, ai ai cũng là tu sĩ, tốc độ nhanh gấp chục lần người thường, vậy mà cũng phải mất nửa ngày mới đến nơi.
“Aaa… mỏi quá!”
Vừa đặt chân xuống động phủ, Tiểu Thanh là người đầu tiên nhào xuống tảng đá gần đó, vùi mặt vào lòng bàn tay, xoa xoa đôi chân nhỏ nhắn của mình, đôi mắt long lanh như sắp khóc đến nơi.
Lương Diệp Y cũng nhăn mặt, tháo giày, duỗi thẳng chân, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày thoáng chút vặn vẹo:
“Đi bộ kiểu này… ta thà bay còn hơn!”
“Đúng đúng, ngươi nói đúng!” – Lương Tuyết Vũ cũng vội vàng gật đầu, rồi lập tức bóp bóp bắp chân, lẩm bẩm: “Ta còn tưởng tu sĩ Kim Đan thì không cần lo mỏi chân, ai dè…”
Một bên, Lương Tịnh Y nhíu mày, nhưng cũng không giấu được vẻ bực bội, xoa nhẹ hai bắp chân thon dài.
Duy chỉ có Lâm Uyển Tuyết—vốn dĩ mạnh nhất nhóm, lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng tựa vào lan can đá, tay cầm một chén trà, chậm rãi nhấp một ngụm, lâu lâu lại liếc nhìn Dương Phàm như muốn nói, đi bộ thế này thật là ủy khuất cho ta!!
Còn Dương Phàm thì sao?
Hắn chỉ khoanh tay đứng một bên, khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Đau cái gì mà đau, mỏi cái gì mà mỏi? Các nàng đều là tu sĩ Kim Đan, thậm chí còn có một người Hợp Thể, vậy mà kêu la như phàm nhân vừa leo núi xong?”
“Ai tin?”
Nhưng thôi kệ, cứ để bọn họ làm nũng một chút vậy.
Hắn chỉ lắc đầu cười khẽ, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ đến một vấn đề khác…
“Móa nó! Sao mình lại ngu như vậy? Đáng lẽ cái này phải làm từ sớm rồi chứ?”
Đi qua nửa ngày trong thành trấn của Thái Huyền Tiên Tông, Dương Phàm đã nhận ra một điểm quan trọng—hệ thống quản lý nơi này vô cùng chặt chẽ!
Thẻ căn cước!
Hay chính xác hơn, là ngọc bội xác minh thân phận đệ tử!
Mỗi đệ tử Thái Huyền đều có một ngọc bội cá nhân, bên trong khắc cấm chế độc nhất, không thể giả mạo.
Ngọc bội này không chỉ để xác minh thân phận, mà còn là phương tiện tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ, và kết toán giao dịch bằng điểm cống hiến tông môn!
Chỉ là một vài hạng mục đơn giản, nhưng trong mắt Dương Phàm, một kẻ mang đầu óc hiện đại, hắn lại nhìn thấy một bức tranh lớn hơn!
“Hệ thống hóa lại quầy nhiệm vụ cùng hệ thống ID công dân trong Hàm Đan thành! Đây chính là bước tiến quan trọng để phát triển xã hội tu chân!”
Nói cách khác, hắn cần phát triển một hệ thống "Công Hội", như trong mấy bộ truyện Isekai, xuyên không mà hắn từng đọc!
Mỗi khi nhân vật chính bị Truck-sama tông trúng, xuyên qua dị giới, việc đầu tiên bọn họ làm chính là tới công hội, đăng ký thành viên!
Từ đó, mỗi người đều có thẻ thành viên với các thông số cá nhân, phân loại cấp bậc rank, danh sách nhiệm vụ phù hợp, thậm chí còn có thể ghi nhận thành tích hoàn thành nhiệm vụ!
“Nếu mình làm được điều này cho Hàm Đan thành, vậy thì—”
Không những có thể quản lý dân cư một cách hiệu quả, mà còn có thể xây dựng hệ thống xếp hạng, công bố nhiệm vụ, làm cho xã hội phát triển nhanh hơn gấp bội!
Hắn đã nghĩ ra một kế hoạch chi tiết hơn!
- Cấp cho mỗi cư dân một "Thẻ ID Hàm Đan".
- Liên kết hệ thống nhiệm vụ với bảng điện tử, để tất cả ai có thẻ cũng có thể tiếp nhận nhiệm vụ ở bất cứ đâu!
- Chỉ cần đến quầy giao dịch khi hoàn thành nhiệm vụ, không cần đi tới tận nơi để nhận nhiệm vụ như trước!
"Móa nó! Nếu làm được cái này, tốc độ phát triển của Hàm Đan sẽ nhanh gấp ba, gấp bốn lần hiện tại!"
Dương Phàm híp mắt, trong lòng không giấu được sự kích động.
Lần này trở về Hàm Đan, hắn nhất định sẽ biến ý tưởng này thành hiện thực!