Dương Phàm khẽ nhắm mắt, để luồng suy nghĩ của mình thả trôi theo dòng linh khí lượn lờ trong không gian.
Nếu Cây Thế Giới thật sự có thần kinh, có tần số dao động riêng biệt, vậy thì chỉ cần tìm ra cách cộng hưởng với nó, hắn sẽ có thể kết nối trực tiếp!
Nhưng con người không có xúc tua như tộc Pandora, không thể dùng thần kinh để hòa vào dòng chảy thiên địa
Vậy thì… tạo ra một thiết bị kết nối!
Hắn mở bừng mắt, trong ánh nhìn lóe lên một tia sáng kỳ dị. Nếu có thể nghiên cứu tần số dao động của Cây Thế Giới, sau đó chế tạo một thiết bị có thể thu nhận và truyền tải những tín hiệu đó, thì con người cũng có thể giao tiếp với nó!
Một cái mũ, hay một thiết bị đội đầu, có thể kết nối với hệ thần kinh rễ của Cây Thế Giới!
Ý tưởng này quá điên rồ!
Hắn không thể ngừng suy nghĩ. Nếu thành công, đây sẽ không chỉ là một bước tiến trong nghiên cứu linh khí, mà còn mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới cho tu chân giới—cách để con người hiểu và khai thác Thiên Địa Linh Khí theo một phương thức chưa từng có!
Dương Phàm bật dậy, bước nhanh đến bàn nghiên cứu, ánh mắt tràn đầy hưng phấn. Chỉ cần tìm được tần số dao động phù hợp, hắn có thể tiến hành thử nghiệm ngay lập tức!
Đây không đơn thuần là một phát minh, mà là một cuộc cách mạng!
Dương Phàm hít sâu một hơi, bàn tay khẽ vuốt qua những trang giấy trải đầy những ký hiệu trận pháp, những bản vẽ phác thảo sơ khai về thiết bị mới.
Hắn lẩm bẩm, giọng nói mang theo sự hưng phấn không thể che giấu:
“Móa nó… ta thật sự quá thông minh!”
…
Trên vùng đất trù phú xung quanh Cây Thế Giới, một bóng người quanh quẩn suốt ngày đêm, tựa như đã quên mất thời gian trôi qua.
Dương Phàm, chủ nhân chân chính của Cây Thế Giới, lại đang đối xử với nó như một bí ẩn vĩ đại chưa từng được khai phá. Hắn bận rộn đến mức mấy vị thê tử đến kéo cũng không chịu rời đi, ánh mắt lúc nào cũng sáng rực, lẩm bẩm những điều khó hiểu mà không ai theo kịp.
“Tần số dao động có vẻ không ổn định, phải thử lại…”
“Linh khí khuếch tán theo hướng này? Thú vị đấy…”
“Công suất của bộ phát có thể điều chỉnh theo mức nào nhỉ?”
Những lời độc thoại này lặp đi lặp lại suốt ngày đêm, đến mức cả Lương gia và Dương gia đều rợn cả tóc gáy.
Hắn rốt cuộc đang làm gì?
Khi tin tức lan truyền rằng hắn muốn chế tạo một thiết bị kết nối với Cây Thế Giới, cả gia tộc lập tức kinh hãi!
Điên rồi!
Cây Thế Giới, từ lúc xuất hiện trên hành tinh này, vẫn luôn là một tồn tại thần bí. Dù ai cũng biết nó mang lại linh khí tinh thuần chưa từng có, dù ai cũng hiểu rằng nhờ nó mà đại lục bước vào một kỷ nguyên tu luyện hoàn toàn mới, nhưng chẳng ai dám tùy tiện chạm vào.
Nó không giống một ngọn núi, không giống một con sông, mà giống một sinh vật.
Nó không nói chuyện, nhưng dường như có thể hiểu được mọi thứ.
Nó không di chuyển, nhưng lại lan rộng rễ của mình ra toàn bộ đại lục, như một mạng lưới khổng lồ kết nối vạn vật.
Từ trước đến nay, tất cả tu sĩ chỉ dám đến gần để hấp thụ linh khí, nhưng chưa từng có ai dám nghiên cứu, chạm vào, hay thậm chí là thử nghiệm trên nó!
Thế mà bây giờ, Dương Phàm không chỉ chạm, mà còn ngang nhiên đào bới, đo đạc, thậm chí… NAO THÂN CÂY!!!
Lương gia tộc nhân run rẩy:
“Gia chủ… hắn đang làm cái quái gì vậy?”
Một vị trưởng lão nuốt nước bọt:
“Hắn… hắn đang gọt thân cây kìa…”
Lúc này, ngay cả những người gan lớn nhất trong gia tộc cũng lập tức lùi lại vài bước, không dám thở mạnh.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là Cây Thế Giới không hề có phản ứng!
Không có sóng linh lực khuếch tán!
Không có rễ cây đánh trả!
Không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự kháng cự!
Nó chỉ yên lặng đứng đó, giống như một lão nhân hiền từ đang mỉm cười nhìn hậu bối tinh nghịch.
Cảnh tượng này khiến cả gia tộc nghi hoặc đến cực độ.
Tại sao bọn họ chỉ mới chạm nhẹ vào thân cây mà đã cảm nhận được sự áp bách?
Tại sao có người vừa mới thử lấy một mẩu gỗ để làm khiên đã bị rễ cây quật bay, nằm trên giường suốt bảy ngày?
Vậy mà Dương Phàm—không những không bị đánh bay, mà còn thoải mái cạo thân cây như cạo bùn!
Một vị trưởng lão lắp bắp:
“Hắn… hắn có bị gì không? Sao lại không bị đánh bay?”
Một vị tộc nhân nuốt nước bọt:
“Không lẽ Cây Thế Giới cũng… thiên vị?”
Một người khác càng táo bạo hơn, nghi hoặc:
“Hay là… Cây Thế Giới nhận hắn làm chủ?”
Ý nghĩ này vừa thốt ra, toàn bộ tộc nhân đều lặng ngắt như tờ.
Nếu là bình thường, chắc chắn không ai dám nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ, ngoài khả năng đó ra, còn có lời giải thích nào hợp lý hơn sao?
Chỉ có Lâm Uyển Tuyết là bình tĩnh nhất.
Nàng đứng từ xa, nhìn Dương Phàm vẫn đang say sưa đeo tai nghe, điều chỉnh bộ phát sóng vô tuyến, bên cạnh là một chiếc máy đo địa chấn đang vạch đầy những đường kẻ khó hiểu.
Trong lòng nàng, một câu hỏi không ngừng lặp lại.
“Rõ ràng… Cây Thế Giới này là do hắn tạo ra, vậy tại sao hắn lại đi nghiên cứu nó?”
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Giống như một người thợ rèn tạo ra một thanh kiếm, nhưng sau đó lại bỏ ra hàng năm trời để nghiên cứu về chính thanh kiếm đó, như thể nó chứa đựng một bí mật mà ngay cả hắn cũng không hiểu được.
Lâm Uyển Tuyết nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Hắn… rốt cuộc đang suy tính điều gì?
…
Dưới bầu trời cao rộng, Cây Thế Giới vẫn lặng lẽ tỏa bóng, như một vị thần cổ đại bất biến giữa dòng chảy thời gian. Nhưng bên dưới tán cây khổng lồ ấy, một con người không hề bất biến.
Dương Phàm, sau hơn hai tháng nghiên cứu điên cuồng, cuối cùng đã chạm đến điều mà chưa một ai từng làm được.
Bất chấp sự can ngăn của vô số người, bất chấp những ánh mắt lo lắng, nghi ngờ, thậm chí là e ngại của gia tộc và thê tử, hắn vẫn kiên trì, vẫn quên ăn quên ngủ, vẫn miệt mài giữa những đường rễ đan xen như mê cung.
Và hôm nay, hắn đã thành công.
Không bằng thần thông, không nhờ vào sức mạnh Thần Linh, mà chỉ với tư cách của một Tu Sĩ bình thường, hắn đã dịch được ngôn ngữ của Cây Thế Giới!
Lúc này, hắn đang đứng đó, hai tay run rẩy, lắng nghe những âm thanh vang vọng trong thần thức.
Cảm giác ấy không giống như một câu chữ trực tiếp, mà như một dòng suy nghĩ mơ hồ, len lỏi vào ý thức, gợi lên một thứ gì đó vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Hắn cẩn thận kiểm tra lại bằng năng lực của The Gardener, đối chiếu với kết quả mình vừa giải mã được.
Không sai.
Cây Thế Giới thật sự đang nói chuyện.
Và điều nó nói…
Chỉ có một thông điệp duy nhất, lặp đi lặp lại như một tiếng vọng không dứt:
“Vùng không gian này quá xa, chúng ta cần tiếp cận gần hơn nữa.”
Dương Phàm mở bừng mắt.
Xa?
Cần tiếp cận gần hơn?
Hắn nín thở, cố gắng tập trung vào những âm thanh khác xung quanh. Đúng như hắn dự đoán, ngoài thông điệp chính ấy, còn có rất nhiều giọng nói khác nhau, đan xen vào nhau như một bản hợp xướng kỳ dị.
Nhưng có một vấn đề…
Tiếp cận cái gì?
Gần hơn đến với chỗ nào?
Ngay cả hắn, kẻ đã tạo ra những cái cây này, cũng không hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của chúng.
Nếu là một cá thể đơn lẻ, hắn có thể nghĩ rằng nó đang muốn di chuyển đến một nơi nào đó có linh khí dồi dào hơn. Nhưng đây là Cây Thế Giới, một thực thể có rễ trải dài khắp đại lục!
Nếu một tồn tại như vậy còn cảm thấy “xa”, thì rốt cuộc nó đang muốn tiếp cận điều gì?
Dương Phàm nhíu mày, nhưng ngay sau đó, khóe môi hắn chợt nhếch lên một nụ cười.
Bất kể câu trả lời là gì, điều quan trọng nhất là hắn đã nghe thấy!
Hắn đã xác nhận được tần số giao tiếp!
Bước đầu tiên, hắn đã làm được!
Không chậm trễ dù chỉ một giây, Dương Phàm lập tức thu dọn toàn bộ thiết bị, nhanh chóng trở về phủ, bắt tay ngay vào công trình tiếp theo—chế tạo Mũ Liên Kết!
Lần này, hắn không chỉ muốn nghe, mà còn muốn giao tiếp!
Hắn muốn tạo ra một thiết bị có thể đồng bộ hóa hoàn toàn thần thức con người với Cây Thế Giới, cho phép con người không chỉ hiểu được nó, mà còn có thể đối thoại với nó!
Nhưng công trình này hoàn toàn không hề đơn giản.
Để chế tạo Mũ Liên Kết, hắn phải nghiên cứu cách truyền tải thần thức qua một dạng sóng linh lực ổn định, phải tìm cách bẻ khóa cơ chế thần kinh của Cây Thế Giới, phải thiết kế một hệ thống cảm ứng linh lực tinh vi đến mức có thể bắt được từng dao động nhỏ nhất.
Mỗi một bước đi, mỗi một thử nghiệm, đều là một đỉnh cao tri thức chưa từng có ai chạm đến.
Từng ngày trôi qua, từng tháng trôi qua, hắn không ngừng cải tiến, không ngừng sửa đổi, không ngừng tiến về phía trước.
Thời gian dần dần kéo dài.
Ban đầu, mọi người vẫn còn hiếu kỳ theo dõi tiến độ của hắn. Nhưng rồi, khi một năm trôi qua, khi hắn vẫn tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu mà chưa có dấu hiệu thành công, hầu hết đều đã từ bỏ hy vọng.
“Có khi nào… ngay cả hắn cũng không làm được?”
“Có thể nào đây là một ngõ cụt?”
“Dù là thiên tài, cũng phải có giới hạn chứ?”
Nhưng chỉ có một người vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào hắn.
Lâm Uyển Tuyết đứng từ xa, nhìn bóng lưng Dương Phàm miệt mài trong thư phòng, đôi mắt phức tạp nhưng kiên định.
Nàng biết, nếu là người khác, chắc chắn đã bỏ cuộc từ lâu.
Nhưng Dương Phàm không phải người khác.
Một khi hắn đã đặt chân lên con đường này, hắn chắc chắn sẽ đi đến cùng.