"Cái gì ta cũng biết hết đấy."
Ta chào hỏi những người trong hệ thống: "Mọi người, chào các ngươi!"
Ta véo mặt Tống Thanh Ảnh, hỏi nàng ta: "Ngươi cầu xin Hoàng đế, không bằng cầu xin ta."
"Ngươi có muốn làm một giao dịch với ta không? Ngươi nói cho ta biết "lịch sử" mà ngươi biết, ta sẽ đảm bảo cho ngươi sẽ được sống một cuộc sống giàu sang phú quý ở chùa Hộ Thị, không thua gì trong cung."
Nhưng Tống Thanh Ảnh chỉ ngây ra nhìn ta, không nói gì, nước mắt rơi như mưa:
"Cái gì ngươi cũng biết, ngươi nhìn thấy hệ thống phát sóng trực tiếp của ta."
"Ta ở ngay dưới mí mắt ngươi, tính kế cướp ngôi vị Hoàng hậu của ngươi."
"Ta giống như một tên hề, thật nực cười."
Tinh thần nàng ta hoảng hốt, có vẻ không thể giao tiếp được.
Ta đành phải nhìn sang hệ thống phát sóng trực tiếp của nàng ta.
[Sao có thể chứ? Sao Hoàng hậu có thể nhìn thấy được? Bị lỗi sao?]
[Sao công ty phát sóng trực tiếp không sửa lỗi? Cứ để mặc Hoàng hậu xem sao?]
[Đây rốt cuộc là hack của streamer, hay là của Hoàng hậu vậy?]
Thậm chí còn có người chào hỏi ta:
[Hoàng hậu nương nương, chào cô, cô có quen tôi không, tôi đến từ một vạn năm sau.]
[Tôi thích cô lắm!]
Bọn họ ồn ào cãi nhau, ta đưa tay ra, lần đầu tiên chạm vào bảng điều khiển trong suốt của hệ thống.
Nhưng giống như Phượng hoàng và cây bồ đề, đều chỉ là ảo ảnh.
Ngón tay ta xuyên qua.
[Hoàng hậu thật đáng yêu, tuy không biết vì sao cô có thể nhìn thấy hệ thống này, nhưng mà, hệ thống này không phải trói buộc với cô, cô không thể giao tiếp với chúng tôi được.]
[Ái chà, khoan đã? Hệ thống trói buộc? Mọi người còn nhớ không? Phiên bản đầu tiên của hệ thống phát sóng trực tiếp này là ——]
[—— Là hệ thống phát sóng trực tiếp Hoàng hậu cổ đại, cho khán giả xem cuộc sống của Hoàng hậu.]
[Vậy thì có thể giải thích được rồi, hệ thống này được tạo ra vốn là để trói buộc Hoàng hậu, chuẩn bị ở góc nhìn của cô ấy cho khán giả xem cuộc sống thời cổ đại chân thật.]
[Vì để trói buộc sóng não của Hoàng hậu, tôi nhớ đội ngũ lập kế hoạch cho hệ thống đã cố ý đến bảo tàng Tinh Tế một chuyến, nghiên cứu t.h.i t.h.ể của Hoàng hậu.]
[Nói như vậy, tôi cũng nhớ ra rồi, chỉ là buổi phát sóng trực tiếp lúc đầu không thu hút được người xem, nên sau khi hết hạn năm năm, công ty phát sóng trực tiếp đã cải tiến, đổi người trói buộc với hệ thống thành Tống Thanh Ảnh để livestream cho khán giả xem kế hoạch thăng tiến trong cung.]
[Có thể là lúc đổi người trói buộc hệ thống ở phiên bản thứ hai đã xảy ra sai sót, nên mới khiến Hoàng hậu vẫn có thể nhìn thấy màn hình hệ thống phát sóng trực tiếp.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/he-thong-phat-song-truc-tiep-cua-bach-nguyet-quang/chuong-17.html.]
Bọn họ thảo luận sôi nổi.
Nhưng ta không hiểu.
Ta gượng gạo nhận ra từ trong lời nói của bọn họ, một cụm từ "thời hạn năm năm".
Ta hỏi: "Ý của các ngươi là, hệ thống này, còn ba bốn năm nữa mới đóng lại sao?"
[Đúng vậy, Hoàng hậu thật thông minh, để chị đây xoa đầu nào.]
Ta: "???"
40
Bất kể hệ thống như thế nào, việc Tống Thanh Ảnh bị đưa đến chùa Hộ Thị, đã là kết cục đã định.
Lúc nàng ta rời đi, ta đến tiễn nàng ta.
Ta lại thấy hệ thống phát sóng trực tiếp của nàng ta còn sôi động hơn trước kia:
[Hoàng hậu nương nương, cô có nhìn thấy không? Chào hỏi chúng tôi một tiếng được không?]
[Woa, Hoàng hậu quả nhiên là mỹ nhân lạnh lùng, tôi đã nói rồi mà, hình ảnh phục hồi của Hoàng hậu do Viện nghiên cứu Tinh Tế tạo ra là đúng, là đúng!]
[Nương nương, tôi nói cho cô biết, sử sách ghi chép, tháng Chín năm nay cô sẽ mang thai, sang năm sẽ khó sinh, một xác hai mạng. Cô ngoan ngoãn một chút, đừng tùy tiện sinh con cho lão Hoàng đế.]
[Ừm, có sinh cũng phải cẩn thận, cô phải sống thật tốt.]
[Không phải chứ, Hoàng đế quanh năm uống thuốc, còn sinh được sao? Thôi, mặc kệ, dù sao nương nương cũng phải sống thật tốt.]
Dòng chữ cứ lướt qua hết dòng này đến dòng khác, ta cười, lặng lẽ vẫy tay với bảng điều khiển của hệ thống.
Kết quả là dòng chữ càng nhiều hơn.
Tống Thanh Ảnh dường như không thể hiểu nổi, nàng ta cứ ngẩn người ra, mặc cho cung nữ nhét nàng ta vào xe ngựa, đưa ra khỏi Hoàng cung.
41
Ba tháng sau khi Tống Thanh Ảnh rời đi, đầu tháng Năm năm Ninh An thứ chín, cuối cùng nàng ta cũng gửi thư cho ta:
[Nương nương, ngươi muốn biết gì, ta đều nói cho ngươi biết, chỉ xin người hãy giúp ta.]
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Những ngày ở chùa Hộ Thị không dễ dàng gì.
Nơi đó có rất nhiều phi tần của Tiên đế.
Người nhiều, chuyện thị phi đương nhiên không ít.
Thêm vào đó, Tống Thanh Ảnh ngày đêm cầu phúc, nhưng chuỗi tràng hạt tặng cho Hoàng đế lại không còn tác dụng như ban đầu nữa.
Hoàng đế càng lúc càng tức giận, mấy lần thúc giục không có kết quả, đã dần dần quên mất nàng ta.