Nàng ta chịu đựng ba tháng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Ta cải trang xuất cung, đến gặp nàng ta một lần.
Nàng ta mặc bộ tăng phục thô kệch nhất, cả người gầy gò vàng vọt.
Trong mắt nàng ta không còn chút ánh sáng nào.
Ta sai người đút cho nàng ta một chén tổ yến, đợi nàng ta khá hơn một chút, ta mới hỏi:
"Thời gian hệ thống của ngươi, còn mấy năm nữa?"
Tống Thanh Ảnh uể oải trả lời: "Bốn năm rưỡi, cuối tháng Mười Hai năm Ninh An thứ mười ba, sẽ được giải trừ."
"Sau khi giải trừ ràng buộc thì sao?"
Tống Thanh Ảnh không biết, nhưng những người đứng sau hệ thống phát sóng trực tiếp biết.
[Hệ thống sẽ hoàn toàn ngủ đông.]
"Hệ thống, rốt cuộc là thứ gì?"
[Hệ thống là thứ mà chúng tôi nghiên cứu ba trăm năm mới tạo ra được, nó sử dụng công nghệ tiên tiến nhất, mới có thể vượt qua thời gian, giao lưu với mấy người, đưa đồ vật cho mấy người.]
[Hệ thống chỉ là một hình chiếu, máy chủ chính của nó ở Tinh Tế của chúng ta, còn lớn hơn cả Lam Tinh mà mấy người đang sống đấy.]
Thực ra, ta không hiểu lắm.
[Ôi chao, nói những thứ này với cô, cô cũng không hiểu, dù sao còn ba bốn năm nữa, hệ thống sẽ tiêu hao hết năng lượng mà biến mất. Nương nương, cô muốn biết gì, cứ hỏi đi.]
Ta nheo mắt lại: "Hoàng đế còn sống được bao lâu?"
[Hự hự, Hoàng hậu tỷ tỷ thật tàn nhẫn, em thích.]
[Sử sách ghi chép, hắn c.h.ế.t vào năm 577 trước Công nguyên, cũng chính là năm Ninh An thứ mười tám.]
[Nhưng mà streamer, ừm, Tống Thanh Ảnh, đã cho hắn dùng thuốc do Tinh Tế chúng ta nghiên cứu ra mấy ngày nay, có thể tuổi thọ của hắn sẽ tăng thêm khoảng hai năm.]
"Vậy, ta có nên hạ độc c.h.ế.t hắn không?"
[Không khuyến khích, thứ có thể lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người, quá đắt, không có lời.]
[Truyện được dịch và biên tập bởi team Qi Qi, chỉ đăng tại tài khoản Me Qi Qi. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.♥️♥️]
Ta tiếc nuối gật đầu, lại hỏi: "Mấy ngày trước Tấn Châu hạn hán, các ngươi có cách giải quyết nào không?"
[Ừm, nước mưa ở Tinh Tế chúng tôi đều được điều khiển nhân tạo, nhưng mà triều đại này của Hoàng hậu tỷ tỷ, có một số tài liệu lịch sử hữu ích, để em tìm cho chị nhé.]
Ta phải đợi rất lâu mới có kết quả.
Nhưng ngay sau đó, ta lại nhận được một cuốn sách có cảm giác kỳ lạ?
[Hoàng hậu tỷ tỷ ơi, em dùng máy tính truyền cho hệ thống rồi, Tống Thanh Ảnh chắc là đã đổi cho chị bằng điểm rồi đấy? Chị cứ từ từ xem.]
Ta mở trang đầu tiên ra —— [Định nghĩa khí tượng hạn hán].
Ta: "???"
[Đây là cổ đại, ừm, tuy đều là cổ đại, nhưng chỗ này chắc là muộn hơn chỗ của chị ba nghìn năm. Nghe nói đây là luận văn của một nhà nghiên cứu nông nghiệp, chị xem thử có tác dụng không.]
Ta lật tiếp —— [Phân tích khí tượng khu vực hạn hán].
Lật hơn mười trang, cuối cùng cũng nhìn thấy, [Phòng chống và ứng phó với khí tượng hạn hán].
[Nếu cái này không có tác dụng thì chị cứ lật tiếp, tài liệu còn nhiều lắm, nhất định sẽ tìm được cách mà chị muốn.]
Cái này rất hữu ích, ta hài lòng trở về.
"Có nhu cầu sẽ lại tìm các ngươi."
42
Ta sai tâm phúc chép lại cuốn sách này, đưa một bản cho Nguyên Hoằng.
Năm nay Nguyên Hoằng chín tuổi rồi, là hài tử khỏe mạnh duy nhất của Hoàng đế.
Cho nên nó cũng đã bắt đầu tiếp xúc dần dần với chính sự.
Mấy ngày nữa phụ thân nó sẽ đến Tấn Châu thị sát, giải quyết những cuộc bạo loạn do hạn hán gây ra.
Nguyên Hoằng liền xin đi theo.
Nó đi rồi, ta nhàn rỗi không có việc gì làm nên thường xuyên nhân lúc Hoàng đế bận rộn chính sự, lẻn đến chùa Hộ Thị.
Ta có rất nhiều thứ.
Phòng chống và xử lý thiên tai, trồng trọt và bón phân cho lúa và cây ăn quả, xử lý sa mạc và bão cát, chiến lược hành quân đánh trận của các danh tướng. Kinh nghiệm trị vì của các minh quân.
Tinh hoa văn hóa năm nghìn năm của cổ đại, đều được cô đọng trong những cuốn sách trong tay ta.
Những cuốn sách đó lại được ta chép lại và đưa cho Nguyên Hoằng.
Ngoài những thứ này, ta còn xem rất nhiều thoại bản thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Cứ như vậy, rất nhiều năm trôi qua, ta hỏi: "Cho nên, mọi người, các ngươi là bàn tay vàng của ta và Nguyên Hoằng sao?"
[Đúng vậy, Hoàng hậu tỷ tỷ ơi, chúng em yêu chị!]
43
Mùa thu năm Ninh An thứ mười, đây vốn là thời gian ta mang thai trong sử sách.
Nhưng ta vẫn luôn uống thuốc tránh thai, đứa bé này, không có duyên với ta.
Cuối tháng Mười Hai năm Ninh An thứ mười ba, ánh sáng của hệ thống cuối cùng cũng lụi tàn.
Cô nương thích đọc sử sách kia, cùng với vô số người bạn giao lưu với ta qua hệ thống, không còn gửi đến một lời nào nữa.
Tống Thanh Ảnh như trút được gánh nặng, thở dài một hơi.
Nàng ta mở đôi mắt vô hồn ra, hỏi ta: "Bây giờ ta vô dụng rồi, ngươi sẽ g.i.ế.c ta sao?"
Ta cười nói: "Hoàng đế lệnh cho ngươi ở đây cầu phúc, sao ta có thể g.i.ế.c ngươi được?"
"Nhưng ngay cả Hoàng đế mà ngươi cũng muốn giết, tại sao lại tha cho ta?"
Ta nhìn nàng ta, rõ ràng mới ba mươi tuổi, nhưng nàng ta lại già nua như một bà lão.
"Ta dựa vào ngươi mới có được cơ duyên này, nên ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Ta không g.i.ế.c ngươi, ngươi cũng chẳng sống được bao lâu nữa."
Ta trở về cung, trùm chăn kín đầu, khóc một trận cho đã.
Vì những người bạn đến từ một vạn năm sau, những người mà ta chưa từng gặp mặt, cũng sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với ta nữa.
Khóc xong, tất cả giống như một giấc mơ, đều trôi qua.
Âm mưu của Tống Thanh Ảnh chưa bao giờ thành công.
Còn ta, có được cả căn phòng toàn sách quý giá.
44
Mùa đông năm Ninh An thứ mười bốn, Tống Thanh Ảnh bệnh chết, t.h.i t.h.ể được chôn cất trong chùa Hộ Thị.
Mùa hè năm Ninh An thứ mười bốn, Hoàng đế lập Nguyên Hoằng làm Thái tử.
Mùa xuân năm Ninh An thứ mười lăm, Nguyên Hoằng cưới Thái tử phi.
Là cô nương mà nó yêu thích.
Mùa hè năm Ninh An thứ mười tám, Hoàng đế bệnh nặng, giao hết chính sự cho Nguyên Hoằng xử lý.
Mùa thu năm Ninh An thứ mười chín, Hoàng đế ốm liệt giường hơn một năm, cuối cùng cũng băng hà.
Trước khi chết, hắn nhìn ta từ xa, dường như muốn nói gì đó.
Làm phu thê hơn hai mươi năm, có thể hắn cũng luyến tiếc sự bầu bạn của ta.
Nhưng, những thứ này đều không quan trọng.
Không giống như lúc gả cho hắn làm Thái tử phi, mẫu thân đã từng hỏi ta, có từng động lòng với Hoàng đế không.
Có lẽ đã từng yêu, nhưng tình yêu này, quá nhỏ bé.
Hai mươi năm qua, tâm nguyện của ta, từ đầu đến cuối chỉ có một ——
Hoàng đế băng hà, nhi tử đăng cơ.
Sau khi chôn cất Hoàng đế vào Hoàng lăng, Nguyên Hoằng đăng cơ làm Hoàng đế, tôn ta làm Thái hậu.
Ta còn chưa đến bốn mươi tuổi.
Vẫn còn sống rất khỏe.
Ta thương lượng với Nguyên Hoằng, vào năm thứ hai sau khi nó đăng cơ, một ngày xuân đẹp trời.
Ta rời khỏi Hoàng cung, muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới.
Bị nhốt trong Hoàng cung bốn bức tường bao lâu nay, cuối cùng ta cũng được tự do.
Lúc rời khỏi Kinh thành, ta bẻ một cành liễu mơn mởn.
Xuân quang vô hạn.
–HOÀN–
Nhóm dịch: Team QiQi
Edit: Heoboo
Beta: Jully
Check: tien
Recheck: Ngọc Kỳ