Cô nhìn giới thiệu trên tường, chủ đề của nhà ma này dường như là về hai nữ quỷ. Một người là góa phụ cả đời bị giam cầm vì tấm bảng trinh tiết, người còn lại là kỹ nữ c.h.ế.t oan trong lầu xanh.
Từ phần giới thiệu bối cảnh, cốt truyện khá là tinh xảo, toàn bộ bối cảnh đi hết có thể mất nguyên một ngày.
Bảo sao lại phải thuê đầu bếp!
Bên kia, Thư Kiến Dân và bà chủ đã ký xong hợp đồng thử việc cho Trần Nhiễm.
"Đầu bếp Trần, chị tự xem lại một lượt cho chắc nhé. Nếu không có vấn đề gì, tôi và anh Lưu về trước. Tối nay đầu bếp mới mà ông Hoàng giới thiệu sẽ đến, tôi còn phải đi đón người ta nữa.”
“Anh Kiến Dân, anh Lưu, hai người cứ đi đi! Tôi tự xem một mình là được rồi!”
Với Trần Nhiễm, lương bổng không phải điều quan trọng nhất. Điều cô để tâm hơn là làm sao nâng cao kỹ năng nấu ăn, đặc biệt là kỹ năng dùng dao.
Dù hiện tại, cô vẫn chưa rõ phải bắt đầu từ đâu.
Bà chủ tên là Hứa Như Ý, vừa đi vừa hào hứng chia sẻ kế hoạch của mình với Trần Nhiễm.
“Cái nhà ma này thật ra là một ý tưởng tôi ấp ủ lâu rồi... Tôi định dùng nó để kiếm chút vốn, đồng thời rèn thêm kịch bản, sau đó sẽ phát triển thành một trò chơi hẳn hoi.”
Trần Nhiễm ngạc nhiên. Ý tưởng này nghe có phần kỳ lạ. Hơn nữa, nhà ma vắng hoe thế kia, thật sự có thể kiếm tiền để sao?
Cô thầm nghĩ, chắc lại là một người khởi nghiệp vì đam mê. Bảo sao bà chủ trông có vẻ hơi… nghệ sĩ.
Hứa Như Ý đã quá quen với ánh mắt nghi ngờ của người khác. Vừa nhìn biểu cảm của Trần Nhiễm, cô ấy đã đoán được suy nghĩ trong đầu đối phương, liền cười ngượng ngùng: “Mở nhà ma còn có lý do khác nữa. Ông nội tôi từng mở quán ăn. Nhưng sau bị bỏng dầu nặng ở mặt và tay…”
“Hồi đó, ông là kiểu đầu bếp luôn muốn gặp mặt khách để giải thích về món mình nấu. Sau vụ tai nạn, tay phải không cử động được, ông cứ ru rú trong nhà, không dám ra ngoài. Một phần vì sợ làm người khác hoảng, một phần vì không chịu được ánh mắt thương hại.”
“Mấy năm nay ông gần như không nói chuyện với ai, tâm trạng ngày càng tệ. Thế là tôi nghĩ, hay mở nhà ma thử xem. Khách vào đây sẽ tưởng vết sẹo trên mặt ông là hóa trang, như vậy ông có thể thoải mái ra ngoài hơn…”
Trần Nhiễm gật đầu.
Lúc này cô mới nhớ tới câu nói nghi ngờ của ông lão ban nãy. Thì ra ông ấy từng là đầu bếp, bảo sao lại biết đến chương trình “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”.
“Lúc trước tôi còn định cho cô thử tay nghề. Nhưng giờ muộn rồi, với lại anh kia đã gửi cho tôi hàng loạt video cô nấu ăn. Lên cả "Danh sách đầu bếp nổi tiếng" nữa thì khỏi cần thử gì nữa. Giờ tôi dẫn cô đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm nhé?”
Hai người trò chuyện, Trần Nhiễm nhân cơ hội hỏi thăm, công việc của cô là phụ trách nấu bữa tiệc trong bối cảnh, tiện thể nấu cơm cho nhân viên.
“Ngày mai tôi sẽ giới thiệu cô với mấy bạn diễn viên đóng vai ma. Cô chỉ cần nấu ba bữa mỗi ngày, không cần lo mua nguyên liệu đâu. Như vậy ổn không?”
"Được ạ!"
Khối lượng công việc nghe có vẻ không nhiều.
Trần Nhiễm thả lỏng, mặc dù vẫn chưa biết cơ hội nâng cao kỹ năng d.a.o ở đâu, nhưng có thời gian nghỉ ngơi thì cũng tốt rồi!
Nói thật lòng, không phải cô chê bai, nhưng nhìn cái nhà ma này thì khó tin nó sẽ có nhiều khách lắm.
Tắm rửa xong, Trần Nhiễm theo thói quen gọi video cho mẹ. Biết được vụ kiện đang tiến triển rất thuận lợi, cô như trút được một tảng đá lớn trong lòng.
Chương 55 : Bị Nhiễm Nhiễm làm cho tức rồi hả?
Lúc này ở nhà họ Trần, không khí đang trở nên nặng nề vì những tin tức gần đây.
Đặc biệt là với Trần Bá Đoan.
Ông ta cũng là đầu bếp có tên trong “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”, nhưng thứ hạng lại thấp hơn Trần Nhiễm.
Nhìn hai món được đề cử của Trần Nhiễm - sườn kho tàu và Đầu Sư Tử - Trần Bá Đoan gần như tức đến nghiến răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đây rõ ràng là hai món đặc trưng của Chí Vị Trai!
Mặc dù Chí Vị Trai hiện tại đã sa sút, không còn là quán ăn hàng đầu ở Kinh Thị như thời Trần Vân Tòng còn làm bếp chính, nhưng Trần Bá Đoan trước nay luôn tin rằng mình chỉ thiếu thời gian.
Chỉ cần thêm chút kinh nghiệm, thêm vài năm nữa, anh ta nhất định sẽ giúp Chí Vị Trai lấy lại ánh hào quang xưa!
Thế nhưng, sự thật lại như một cú tát vào mặt.
Ông ta múc một muỗng Đầu Sư Tử, nếm thử, đột nhiên lửa giận bốc lên, hất tung cái muỗng.
Trong căn bếp rộng lớn của Chí Vị Trai, mọi người nín thở, không ai dám lên tiếng. Nhưng thực ra, sau lưng Trần Bá Đoan đang có cả một hàng đầu bếp đứng nghiêm chỉnh.
Người trẻ nhất trong số đó, Trần Nhất Kim, vội vàng bước tới, cúi xuống nhặt cái muỗng rơi, đồng thời lau sạch vết bẩn trên sàn.
Trần Bá Đoan quay đầu nhìn cậu ta.
Trần Nhất Kim có chút căng thẳng.
Kể từ sau cuộc thi nấu ăn lần trước, quyền quản lý nhà hàng chính của nhà họ Trần đã được giao cho người khác. Bố cậu ta gần như nghỉ hưu ở nhà.
Còn cậu ta, lại được Trần Bá Đoan điều đến Chí Vị Trai ở Kinh Thị.
Dù đã ở đây một thời gian, nhưng cậu ta vẫn chưa một lần trò chuyện trực tiếp với người bác này.
Mỗi ngày ở Chí Vị Trai đều rất áp lực, tất cả các đầu bếp đều là chú bác anh trai của cậu ta.
Vậy mà không hiểu sao, cậu ta vẫn kiên trì trụ lại đến giờ.
“Cháu tới đây, nếm thử món Đầu Sư Tử này.”
Trần Nhất Kim có chút không dám tin, người bác luôn không thèm để ý đến mình nay lại đang nói chuyện với cậu ta sao?
Tuy nhiên, bác cả mắng bố của cậu ta còn không coi ra gì, cậu ta cũng không dám chần chừ.
Không dám chần chừ, cậu ta nhanh chóng bước tới, cẩn thận múc một miếng thịt, ăn thử.
Chờ cậu ta nuốt xong, Trần Bá Đoan mới lên tiếng: “So với món của Trần Nhiễm thì thế nào?”
Quả là một câu hỏi khó nhằn!
Trán Trần Nhất Kim bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Nếu là trước đây, có lẽ cậu ta sẽ chẳng do dự gì mà nói ngay: “Tất nhiên món của bác cả ngon hơn.”
Không hiểu sao, trong đầu Trần Nhất Kim cứ hiện lên hình ảnh Trần Nhiễm nghiêm túc nấu ăn trong cuộc thi hôm đó.
Cậu ta cũng muốn… trở thành một đầu bếp như vậy.
"Món của cô ấy... ngon hơn."
Câu nói vừa dứt, cả gian bếp vốn đã im lặng bỗng càng thêm căng thẳng. Mấy đầu bếp đứng phía sau nín thở, không ai dám lên tiếng.
"Tốt... rất tốt."
“Giờ đến một đứa từng mất vị giác như nó mà tôi cũng không bằng.”
Ông ta quay sang nhìn Trần Nhất Kim: “Cháu khá lắm, dám nói thật. Giờ cháu đang làm ở đâu?”
Trần Nhất Kim biết tay nghề của mình chẳng nổi bật gì, trong nhà hàng Chí Vị Trai thì lại càng không có tiếng nói. Từ khi bố cậu ta mất chức, cậu ta bị điều về khu sơ chế làm việc nặng nhọc.
Khu sơ chế chủ yếu phụ trách g.i.ế.c mổ các loại gia cầm sống và hải sản, làm cả ngày, ngón tay thường xuyên bị ngâm đến mức lở loét.