“Cháu đang ở khu sơ chế.”
Trần Bá Đoan gật đầu: “Từ mai lên khu phối đồ.”
"Cảm ơn bác cả! Cảm ơn bác cả!"
Trần Bá Đoan rời khỏi bếp, sắc mặt vẫn không thay đổi, chẳng mảy may để ý tới đứa cháu đang cảm động suýt khóc phía sau.
Trong nhà họ Trần, ngoài Trần Vân Tòng ra, ông ta chưa từng coi ai ra gì.
Nhưng giờ, ông ta dần dần xây dựng lại uy thế của mình. Đến cả ông cụ, ông ta cũng không còn kính trọng như trước.
Nhưng lần này thì khác.
Về đến phòng làm việc, ông ta gọi điện thoại cho ông nội. Người giúp việc bắt máy trước, vài phút sau, giọng trầm khàn quen thuộc vang lên.
"Chuyện gì?"
"Ông nội, cháu muốn lấy công thức món đầu heo hầm của nhà mình, mang đi đổi với lão Hứa để lấy công thức món Đầu Sư Tử.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, rồi Trần Vân Tòng mới cất tiếng.
“Sao? Bị Nhiễm Nhiễm làm cho tức rồi hả?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, kinh doanh là kinh doanh, không cần danh tiếng. Bên Michelin đã lo xong rồi, còn cái danh sách đầu bếp kia, có giá trị gì đâu.”
"Ngoại trừ mấy lão già kia, người bình thường có mấy ai có thể nếm ra được vị ngon dở? Làm thêm mấy cái quảng cáo, mua mấy cái hot search, dìm cái đợt hot này của “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” xuống là được..."
Trần Bá Đoan hiểu.
Nhưng lần này, người bị cháu gái vượt mặt lại chính là ông ta! Ông ta không thể nhẫn nhịn được chuyện này!
"Ông nội... lần này cháu nhất định phải đi."
Năm xưa, ông tổ Trần danh tiếng lừng lẫy, không chỉ vì thắng nhiều, mà còn vì đi khắp nơi gom góp công thức nấu ăn.
Món đầu heo hầm là một trong ba món nổi tiếng của yến tiệc "Tam đầu" đất Hoài Dương, giờ đã gần như thất truyền.
Tam đầu yến tiêu chuẩn là đầu heo hầm, đầu cá trích kho và Đầu Sư Tử hầm thịt cua. Mà ngày nay chỉ còn lại một món Đầu Sư Tử, đầu cá trích kho là độ khó quá cao nên đã lâu không xuất hiện, đầu heo hầm là công thức đã thất truyền hoàn toàn.
Dùng công thức quý này đổi lấy Đầu Sư Tử, đối phương nhất định sẽ gật đầu.
"Đi thì cứ đi đi." Nhà họ Trần bao nhiêu năm nay chỉ có một đứa cháu trai này là hợp ý ông ta nhất, Trần Vân Tòng cũng sẽ không tiếc một công thức nấu ăn: "Dù sao thì món đầu heo hầm đó cũng không tạo ra được hiệu quả kinh tế gì, trả lại thì trả lại."
"Tuy nhiên, lão Hứa không lộ diện nhiều năm nay, chẳng ai biết ông ta ở đâu. Nghe nói bất hòa với đệ tử, giờ quán cũng đóng cửa rồi. Cháu tìm đại đệ tử của ông ta là Dương Tĩnh Chu ở Thiên Khai Lâu, Dương Châu ấy.”
“Đầu Sư Tử của cậu ta nấu cũng phải đạt bảy phần trình độ của sư phụ rồi, đủ để học hỏi.”
“Cháu biết rồi.”
Gác máy, Trần Bá Đoan lấy khăn nóng lau tay và mặt, sau đó đặt tay lên chiếc khay lụa cạnh bàn.
Đây là thói quen của anh ta bao nhiêu năm nay. Mặc dù là đầu bếp, nhưng từng ấy năm, đôi tay này của ông ta vẫn được bảo dưỡng không một vết sẹo.
Ông ta nhìn đôi tay của mình, thở sâu để bình tĩnh lại.
Với từng ấy công thức tổ tiên để lại, ông ta sẽ không để bị cháu gái vượt mặt.
Dù vậy, đâu đó trong lòng, ông ta vẫn có cảm giác mình đang bỏ sót thứ gì đó.
Ông tổ năm xưa từng nói, muốn nấu giỏi thì phải gặp đủ loại người, đi khắp nơi mới điều chế được đủ hương vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gặp người khắp thiên hạ, mới nắm được trăm vị!”
Chỉ là, từ trước đến nay, ông ta và ông nội chưa từng coi trọng lời dặn ấy.
Nhà họ Trần phát triển được như hôm nay, là nhờ làm vừa lòng các quan lớn, chứ không phải phục vụ người bình thường.
Ông ta cười nhạt, thấy mình vừa nãy đúng là yếu lòng quá.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ. Là Trần Nhất Kim đến cảm ơn vì được điều lên khu phối đồ. Trần Bá Đoan nhìn cháu mình, thấy cậu ta cũng có chút lanh lợi.
"Ngày mai bác phải đi Dương Châu một chuyến, cháu đi cùng bác đi."
Trần Nhất Kim cúi đầu khom lưng cảm ơn, không biết tại sao, cậu ta lại đột nhiên lọt vào mắt xanh của người bác này.
"Bác cả, lần đi công tác này là để làm gì ạ? Cháu về xem xem, có cần phải chuẩn bị những gì mang theo không."
"Đi Thiên Khai Lâu một chuyến, tìm người giao lưu. Cháu mang theo đồ dùng sinh hoạt cá nhân là được, nhớ ăn mặc chỉnh tề, đừng để người của Thiên Khai Lâu coi thường chúng ta."
"Cứ đến tìm Tiểu Tứ lấy 5 triệu, mua hai bộ đồ cho tử tế. Chí Vị Trai của bác không thua gì người ta đâu.”
Nhìn đứa cháu rón rén lui ra ngoài, Trần Bá Đoan hít sâu một hơi, nhìn mình trong gương.
Chỉ cần lần này đổi được công thức Đầu Sư Tử, Trần Nhiễm sẽ không còn là mối đe dọa.
Lão Hứa năm xưa từng vào top 5 trong danh sách đầu bếp nổi tiếng, chỉ cần ông ta dậm chân, cả vùng Hoài Dương phải rung chuyển!
Chỉ có điều, ông già này lại chỉ mở một quán nhỏ, không màng danh tiếng.
Sau khi đệ tử ông ta là Dương Tĩnh Chu ra ngoài mở Thiên Khai Lâu, làm ăn phất lên, khách ra vào tấp nập. Lần này nếu kết hợp thêm Michelin đến đánh giá sao, thì khỏi lo về mặt danh tiếng.
Chẳng phải tốt hơn cái thứ “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” vớ vẩn kia sao?
Những lão quái vật trên “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”, từng người một chỉ nghĩ đến truyền thừa, nghĩ đến việc nâng cao tài nấu ăn, ngay cả việc lên TV tuyên truyền cũng cảm thấy quá thực dụng... Cũng đáng đời cái lão Hứa bây giờ mất tích không thấy tăm hơi!
Trần Bá Đoan tìm được thông tin liên lạc của Dương Tĩnh Chu, liên lạc với đối phương, hẹn ngày mai đến để trao đổi công thức nấu ăn.
Dương Tĩnh Chu ở đầu dây bên kia đồng ý ngay: “Quá tốt! Tôi thấy đầu bếp nên giao lưu thế này nhiều hơn. Mai tôi sẽ không tiếp khách ở tầng ba, dành hẳn chỗ để đón tiếp anh!”
Dập máy, con trai Dương Tĩnh Chu ngồi bên cạnh cười khẩy.
“Trần Bá Đoan bị cháu gái nhỏ hơn hai chục tuổi đánh cho tơi tả, giờ phải đến đây cầu xin…Nếu lấy được công thức đầu heo hầm, thì khỏi cần lão Hứa nữa!”
"Lão già Hứa kia bây giờ đi đâu rồi, bố có biết không?"
“Biết sao được!” Dương Tĩnh Chu bực bội: “Tay phải bị hỏng, cả đời khỏi nấu nướng. Nghe nói sư tỷ con giờ đi mở nhà ma gì đấy, không còn đụng đến nghề này nữa.”
Thấy bố không vui, cậu con vội đổi giọng nịnh nọt: “Sau này đất Hoài Dương này sẽ do bố làm chủ!”
Dương Tĩnh Chu đắc ý: “Đương nhiên! Nhưng cũng phải công nhận nhà họ Trần nhanh tay thật, còn sớm hơn cả Michelin!”
“Nếu lão Hứa chịu hợp tác từ trước, Thiên Khai Lâu bây giờ đã mở chi nhánh đến Kinh Thị rồi! Cứ bắt tôi luyện d.a.o hoài, giỏi tới đâu cũng chỉ là bát đậu phụ, bán được bao nhiêu?”
“Không sao, giờ có bố rồi! Năm sau chúng ta mở luôn chi nhánh ở Thượng Hải!”
“Được, nhưng tối nay đừng thức khuya quá. Ngày mai Trần Bá Đoan đến, nhớ ăn mặc cho đàng hoàng.”
Ngoài cửa sổ, trăng tròn sáng vằng vặc. Dương Tĩnh Chu mở cửa hít một hơi dài, cảm thấy mình sắp thống lĩnh thiên hạ ẩm thực.
Cách đó ngàn dặm, dưới tán liễu lưa thưa, Trần Nhiễm vừa dọn dẹp xong căn bếp tạm dựng sau nhà ma.
Cô lấy con d.a.o thái rau màu đen hệ thống tặng, cẩn thận lau sạch rồi bôi lớp dầu bảo dưỡng, sáng mai sẽ rửa lại.