Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 164



Mặc dù hay trì hoãn, nhưng hai người vẫn đến đúng giờ. Thậm chí còn sớm một phút.

 

"Là chỗ này phải không?"

 

Công viên giải trí trông khá cũ kỹ, lại rất hợp với chủ đề nhà ma. Nhưng Ứng Chỉ Huyên khá bất ngờ khi thấy bối cảnh bên trong được làm rất công phu.

 

"Kiến trúc vườn Trung Quốc điển hình luôn, người dựng cái này chắc có hiểu biết về thiết kế thật đấy."

 

Nhiều bối cảnh kiểu Trung Quốc thường bị pha trộn với yếu tố Nhật, nhưng chỗ này thì rõ ràng và chuyên nghiệp. 

 

Từ tấm biển trước cổng đến bố cục khu vườn, tất cả đều rất chuẩn.

 

"Một nhóm tám người đúng không? Xem nào, đủ chưa?"

 

Hứa Như Ý ra sớm để đón khách. Cô ấy đếm thấy mới có sáu người.

 

Dạo gần đây, cô ấy thường phát phiếu giảm giá trên mạng, ai mua mà không đi sẽ được hoàn tiền. Thế mà vẫn hay thiếu người.

 

Dù rất tự tin vào thiết kế bối cảnh của mình, nhưng...

 

"Được rồi, đây là phần giới thiệu cốt truyện, mọi người đọc qua nhé. Tôi kiểm tra lại lần nữa, có ai bị bệnh tim, huyết áp cao hay sợ sốc không?"

 

Thấy ai cũng lắc đầu, Hứa Như Ý mới dẫn cả nhóm vào bên trong bằng lối phụ.

 

"Đây là cảnh đầu tiên, mời mọi người tự khám phá và tìm ra câu đố."

 

Nói xong, bà chủ ăn mặc cổ điển rời đi, để lại nhóm khách ở lại.

 

Ứng Chỉ Huyên lập tức ôm c.h.ặ.t t.a.y bạn thân.

 

Cô ấy ghét nhất mấy bối cảnh kinh dị kiểu Trung Quốc như thế này. Không chỉ đáng sợ, mà còn gây áp lực kỳ lạ...

 

Tấm biển trinh tiết treo ngay cửa, căn phòng tân hôn đỏ rực đầy vẻ u ám. Màn giường đỏ sẫm không có cô dâu, chỉ có một hình nộm đàn ông mặt mũi đáng sợ ngồi sẵn ở đó.

 

"Trên cốt truyện ghi đây là góa phụ trông chồng. Tức là, trước khi cô ấy về nhà chồng thì chồng đã mất, rồi nhà chồng vì tấm bảng trinh tiết nên giam cô ấy suốt đời..."

 

"Đáng sợ thật!"

 

Trịnh Đào — người bị Ứng Chỉ Huyên ôm chặt — cũng bắt đầu thấy sợ. Nhưng vì cô ấy chính là người lôi bạn thân đến, nên vẫn cố ra vẻ gan dạ.

 

"Tớ đọc bình luận rồi, nói nhà ma này không đáng sợ lắm đâu, thiên về ý nghĩa nhân văn hơn... á!"

Chưa dứt lời, một bộ áo cưới đỏ từ tường bất ngờ bay tới!

Hứa Như Ý đã khởi động cơ quan. 

 

Bản đồ nhà ma rất rộng, cảnh đầu tiên xoay quanh chủ đề hôn nhân, có váy cưới đỏ, tiệc ma, và cô dâu ma do Tống Vũ Hàm – người mắc chứng sợ xã hội – đóng.

 

Chiếc áo cưới đỏ bay lơ lửng nhờ dây thép, kèm theo tiếng khóc ai oán phát ra từ nhạc nền. 

 

Cùng lúc đó, những mảnh khăn trùm đầu đỏ bị cắt vụn tung bay khắp nơi nhờ gió.

 

Trịnh Đào, người tự nhận mình gan dạ, bỗng đứng sững. Cô ấy cảm thấy sau gáy có thứ gì đó lạnh ngắt. Đưa tay ra sờ, mềm mềm, ướt ướt. Cô ấy hét toáng lên vì sợ.

 

Ngược lại, Ứng Chỉ Huyên – người vẫn luôn nhát gan – lại là người phản ứng đầu tiên. Tiếng khóc kia càng lúc càng gần... Là nữ quỷ đang đuổi tới!

 

Ứng Chỉ Huyên kéo Trịnh Đào, cả hai lao nhanh ra khỏi sân.

 

Những người khác trong sân còn đang ngó nghiêng thì giật mình khi thấy hai cô gái hoảng hốt lao ra trước, sau lưng còn vọng lại tiếng khóc nghe càng lúc càng gần, ai nấy cũng hốt hoảng chạy theo.

Tống Vũ Hàm, trong bộ váy cưới dài quét đất, thở phào nhẹ nhõm.

 

Tốt lắm!

 

Đây chính là lý do cô ấy yêu thích công việc này!

 

Không đông người, không phải tiếp xúc nhiều, lại có thể nhập vai thoải mái.

 

Hứa Như Ý hóa trang cho cô trông cực kỳ kinh dị: Vì vào vai ma treo cổ, cô ấy còn được gắn thêm một chiếc lưỡi giả dài ngoằng.

 

Bộ váy cưới kiểu Trung Quốc lại càng tăng hiệu ứng rùng rợn. Mỗi lần cô ấy xuất hiện, y như rằng đám khách hét ầm lên và chạy tán loạn.

Với một người ngại giao tiếp như cô ấy thì còn công việc nào hợp hơn chứ?

 

Để diễn cho thật, Tống Vũ Hàm còn tự học cách đi kiểu ma trong tuồng cổ, thân người như lướt đi, nhẹ nhàng trôi sát mặt đất...

 

Cũng chính vì vậy mà Trịnh Đào và Ứng Chỉ Huyên mới bị dọa cho xanh mặt.

 

Cả hai cắm đầu chạy thục mạng. Trịnh Đào, người lúc nào cũng vỗ n.g.ự.c tự xưng là gan dạ, giờ sắp khóc đến nơi.

 

“Tớ… tớ cảm thấy sau cổ lạnh toát! Mau lên!”

 

Ứng Chỉ Huyên vừa chạy vừa thở hổn hển, vẫn cố quay lại, túm lấy một mảnh vải đỏ phía sau cổ Trịnh Đào rồi ném phắt đi.

 

Bà chủ nhà ma này đúng là biết cách dọa người! Miếng vải vừa đỏ vừa ướt, quấn sau cổ thế này, bảo sao Trịnh Đào không khiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Xong rồi! Ném rồi! Không sao nữa, chạy tiếp đi!”

 

“Con ma đó… không phải thật chứ? Cậu có thấy không, cô ta không có chân! Còn trôi ra nữa! Lại còn không có bóng!”

 

Ánh đèn trong căn phòng tân hôn được tạo từ nhiều chiếc đèn đỏ chiếu chéo nhau, mô phỏng ánh sáng trong phòng mổ. Kết hợp với sàn gạch loang lổ, bóng người bị che khuất, tạo cảm giác như ma cô dâu không có bóng thật.

 

“Được rồi, cô ta chạy chậm lắm, không đuổi kịp mình đâu!”

 

Thật ra, đây cũng là điểm khiến Hứa Như Ý hay phàn nàn.

 

Là một diễn viên đóng vai nữ quỷ, tố chất của Tống Vũ Hàm không thể nghi ngờ là rất cao, đặc biệt là cô ấy còn tự học bước đi của quỷ, quả thực quá kính nghiệp!

 

Tống Vũ Hàm đóng vai ma nữ rất đạt, lại còn tự học kỹ thuật di chuyển rùng rợn – đúng là có tâm! 

 

Nhưng vì quá ngại tiếp xúc, nên cứ tới gần khách là cô lại tự động… giảm tốc độ.

 

Trong phòng giám sát, Hứa Như Ý nhìn thấy Tống Vũ Hàm chuẩn bị đuổi kịp du khách thì lại “vô tình” để họ chạy thoát.

 

Thôi kệ! Trạng thái “suýt bị bắt nhưng vẫn trốn thoát” cũng đủ để khách sợ rồi!

 

Sáu người khách bị nữ quỷ dí chạy tán loạn, cuối cùng cũng lao đến khu bữa tiệc ma.

 

Ánh sáng mờ đỏ từ những chiếc đèn lồng cũ kĩ khiến cả khu sân vườn trông càng thê lương. Cây cối khô héo, xơ xác. Giữa sân, một bóng đen đang bò rạp trên bàn ăn, trông vừa đáng sợ vừa quái dị.

 

Trên bàn là những món ăn nhìn qua tưởng rất thanh đạm. Nhưng chính vì quá trắng bệch, dưới ánh đèn đỏ lại càng khiến người ta lạnh gáy.

 

Tệ hơn, vài đĩa ở góc bàn thậm chí còn đang rỉ ra dòng chất lỏng đỏ tươi, giống như máu...

 

Món ăn trước mặt cái bóng đen kia ngày càng hiện rõ. Anh ta ngồi nhai ngấu nghiến với vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhưng khuôn mặt méo mó khiến người ta không dám nhìn kỹ. Anh ta rút ra từ miệng một khớp xương trắng bệch — trông giống như... bàn tay của ai đó.

 

Bối cảnh đoạn này là ý tưởng mà Hứa Như Ý nghĩ ra: Cả ngôi nhà này được hưởng lợi nhờ vào "tấm bảng trinh tiết" của nữ ma. Nhờ nó, cả nhà được miễn thuế, thậm chí còn được quan huyện đón tiếp. 

Nhưng tất cả những lợi ích đó thực chất là do họ đang "ăn tươi nuốt sống" nữ ma kia.

 

Cái bóng đen đang ăn kia, thật ra chính là Hứa Trác Hưng — Ông Hứa, ông nội của Hứa Như Ý, đang đóng giả.

 

Ông ấy rất hài lòng với kịch bản cháu gái viết, và càng vui hơn vì lần này không phải đeo mặt nạ khi làm diễn viên.

 

Thấy có người bước vào, ông ấy cố gắng hạ giọng thật khàn:

 

“Không ai được đi... phải nếm thử...”

 

Trịnh Đào cảm thấy chân mình mềm nhũn, nhất là khi nhìn thấy khúc xương trong miệng cái bóng kia — rõ ràng là một bàn tay người!

 

“Mau đi! Mau đi!”

 

Cùng lúc đó, nữ ma đằng sau cũng sắp đuổi kịp! Tiếng khóc văng vẳng ban đầu, bây giờ lại biến thành tiếng nói rõ ràng: “Đừng ăn tôi... đừng ăn tôi...”

 

Hai con ma một trước một sau giáp công. Nhưng bữa tiệc ma này... dường như lại đang cố ý mời gọi người ta ăn?

 

Ứng Chỉ Huyên lúc này không còn tâm trạng càm ràm cô bạn thân vừa sợ vừa thích chơi nữa. Giờ chỉ còn cách để cô ấy ra tay!

 

Cánh cửa trước mặt bị khóa. Muốn thoát khỏi cái sân này thì phải tìm được chìa khóa. Bằng không... sẽ phải quay đầu lại đối mặt với con ma nữ đang đến gần.

 

Chẳng lẽ... phải ăn thật?

 

Ứng Chỉ Huyên lập tức lao ra giữa sân, giật tung nắp nồi đất trên bàn.

 

Là một nồi Đầu Sư Tử hầm thịt cua!

 

Không có chìa khóa...

 

Cô ấy lật từng đĩa một, cuối cùng tìm thấy chìa khóa dưới một cái đĩa.

 

Lúc này, nữ ma đã đến gần sát, khiến Trịnh Đào suýt ngất xỉu vì sợ!

 

“Được rồi, tớ tìm được rồi! Mau chạy!”

 

Ứng Chỉ Huyên nhanh chóng mở cửa, kéo bạn thân chạy khỏi hiện trường. Trịnh Đào đã không còn tự chạy được, cô ấy đành phải dùng tay đỡ nách, nửa kéo nửa lôi bạn mình đi.

 

Trong lúc lơ mơ, cô ấy nghe thấy Trịnh Đào nói một câu gì đó: "Thơm quá..."

 

Gì cơ? Thơm quá?

 

Nghe vậy, Ứng Chỉ Huyên đưa tay lên ngửi. Quả nhiên có mùi thơm thật!

 

Đầu tiên là mùi tôm khô và thịt cua, sau đó là vị béo ngậy của thịt lợn. Rồi trong làn hương đậm đà ấy, cô ấy lại thoang thoảng cảm nhận được mùi nước dùng từ gà mái lâu năm...

 

Là nồi “Đầu Sư Tử”! Lúc cô ấy mở nắp, nước canh đã văng lên tay!

 

Không thể tin nổi - chỉ một chút nước canh thôi mà đã thơm đến thế. Vậy nguyên cả món “Đầu Sư Tử” thì ngon tới mức nào?