Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 163



Lần đầu, thịt vẫn còn nguyên thớ: thịt nạc đàn hồi, thịt mỡ trơn tuột.

 

Mười lần, rồi trăm lần, rồi đến cả nghìn lần...

 

Cô đập liên tục suốt hai mươi phút. Thịt nạc đã nhuyễn, không còn giữ được hình khối ban đầu, thịt mỡ cũng bắt đầu dính lại. Nặn thử một cái, đã thành ngay một viên thịt tròn trịa.

 

Trần Nhiễm nặn một viên đưa cho Hứa Trác Hưng: “Ông Hứa, thế này được chưa ạ?”

 

“Được rồi.”

 

Hứa Trác Hưng gật đầu hài lòng. Cô bé này thật sự rất khỏe!

 

“Hôm nay là lần đầu cháu làm, nên ông sẽ giúp cháu nấu nước dùng. Tối nay ông sẽ dạy cháu cách nấu riêng.”

 

Nồi nước dùng trong bên cạnh đang sôi lục bục. Hứa Trác Hưng đã chuẩn bị sẵn. Ông ấy vừa chỉ dẫn Trần Nhiễm thả từng viên Đầu Sư Tử vào nồi, vừa đặt thêm một miếng thịt cua lên trên, vừa tranh thủ giảng giải cho cô nghe: “Món ăn vùng Hoài Dương có ba kỹ thuật cơ bản: nấu nước dùng trong, lọc xương và nhào bột. Nước dùng trong thì đang nấu rồi. Sau này ta sẽ dạy cháu món vịt ba vị để học kỹ năng lọc xương. Còn nhào bột thì ví dụ như món cháo gà hay đậu hoa gà kiểu Tứ Xuyên – những món cần làm nhuyễn.”

 

“Bên cạnh đó, còn có nguyên tắc kết hợp nguyên liệu: Món chính – món phụ – món hỗ trợ – món tạo hương. Hài hòa, bổ sung, và làm nổi bật lẫn nhau. Ví dụ món Đầu Sư Tử này, nếu nói thịt heo là vị chính, thì tôm khô và thịt cua là phần hỗ trợ, còn thứ làm nổi bật tất cả chính là nước dùng trong kia.”

 

Trần Nhiễm từng nấu nước dùng trong, nhưng loại nước cô từng làm chưa bao giờ trong veo và thơm đến vậy. Nồi nước của Hứa Trác Hưng trong như nước lọc, nhưng lại dậy mùi quyến rũ.

 

Mấy viên Đầu Sư Tử thả vào nồi, phía trên đậy thêm một lớp cải thảo, cuối cùng mới đậy nắp nồi lại.

 

“Được rồi, những món nhỏ khác cháu tự làm đi.”

 

Hứa Trác Hưng mệt, ông ấy phất tay rồi đi nghỉ.

 

Còn Trần Nhiễm thì càng nấu càng hăng!

 

Cô len lén hỏi hệ thống: “Sao mày không dạy tao mấy thứ cơ bản này sớm hơn?”

 

Hệ thống im lặng. Trần Nhiễm cũng chỉ lẩm bẩm cho vui.

 

Lúc rảnh tay, cô tranh thủ mở bảng điều khiển của hệ thống, bấm lung tung vài cái thì phát hiện điểm "thèm ăn" của món khoai lang hồ lô đã gần hoàn thành!

 

“Hả?”

 

Cô vừa nhìn thanh tiến độ, giá trị lại nhảy vọt thêm hơn một trăm điểm.

 

Trần Nhiễm không biết, khi cô đang chăm chú rèn luyện kỹ năng nấu ăn, thì bên ngoài đã bắt đầu rối tung lên rồi!

 

Người đầu tiên gặp rắc rối chính là Thư Kiến Dân.

 

Các nhóm fan của Trần Nhiễm tìm đến anh, giới truyền thông tự do cũng tìm, nhóm sành ăn cũng gọi, rồi cả đám chủ nhà hàng nữa, ai cũng hỏi tung tích của Trần Nhiễm.

 

Điện thoại của Thư Kiến Dân reo suốt cả ngày!

 

Nhưng đừng tưởng anh ta không học đại học thì dễ bị qua mặt. Anh ta lăn lộn ngoài xã hội bao năm đâu phải để chơi. Mỗi cuộc gọi đến hỏi Trần Nhiễm, anh ta đều nhanh chóng chuyển chủ đề sang việc quảng bá dịch vụ của mình.

 

Tuy đa số chỉ muốn hỏi tin Trần Nhiễm, nhưng cuối cùng anh ta vẫn chốt được vài hợp đồng.

 

“Không đặt hai bàn cỗ thật à? Tôi không ngại chạy xa, miễn là anh đặt!”

 

“Cảm ơn anh nha, sau này nếu tôi cần, chắc chắn sẽ đặt bên anh!”

 

Hạ Hân bất lực cúp máy. Đây đã là lần thứ ba cô ấy gọi cho Thư Kiến Dân mà không ai bắt máy.

Trong nhóm bạn sành ăn, ai nấy đều tỏ ra sốt ruột.

 

"Ăn xong sườn kho tàu ngày thứ hai, tôi vẫn còn nhớ mãi hương vị đó."

 

"Không phải khoai lang hồ lô mới là đỉnh cao sao? Mấy người đúng là không biết thưởng thức, món đó dùng kỹ thuật chiên ngấm dầu cực kỳ tinh tế, không phải ai cũng làm được!"

 

"Thôi đi, mấy món khác còn có thể tìm được ở vài nhà hàng lớn, dù không ngon bằng cấp độ hàng đầu, thì ít nhất cũng ăn tạm được. Nhưng cá chiên nhỏ và gà rán kiểu Trung Quốc thì khác! Quán nhỏ không biết làm, quán lớn lại chẳng buồn làm! Tại sao lại để tôi gặp đúng một đầu bếp giỏi đến thế vào đúng lúc tôi đang mê ăn uống cơ chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhìn thấy mọi người bắt đầu nói chuyện sôi nổi, Hạ Hân do dự một lúc rồi mới thông báo tình hình.

 

"Tôi gọi cho người phụ trách đội đầu bếp lưu động rồi. Anh ta nói chuyện rất khéo, kín miệng vô cùng. Hỏi nhiều lần mà không moi được chút tin tức nào về Trần Nhiễm, suýt nữa còn bị thuyết phục đặt hai mươi bàn tiệc..."

 

"Trời ơi, sao anh ta không giữ Trần Nhiễm lại chứ! Nếu cô ấy còn ở đó, tôi sẵn sàng thuê quảng trường Nhân Dân mở tiệc ba ngày ba đêm, ai tới cũng được!"

 

"Nhưng mà cũng có tin tốt, tôi đã vào mấy nhóm fan của Trần Nhiễm rồi. Nếu có ai phát hiện cô ấy, chắc chắn sẽ thông báo ngay."

 

Hạ Hân làm việc rất nhanh nhạy. Ngoài gọi điện, cô ấy còn lên mạng tìm kiếm thông tin với tần suất cao.

 

Dưới những video về Trần Nhiễm do Chử Nam đăng, cô nhanh chóng nhận ra có một nhóm người quen nhau, lại hay dùng "Đầu Sư Tử" làm đơn vị đo món ăn.

 

"Vẫn là Tiểu Hạ giỏi thật!"

 

"Không ngờ trước kia chỉ cần đặt bàn là có thể ăn ngon, giờ thì phải đuổi theo đầu bếp khắp nơi..."

 

"Tôi lại thấy cũng hay đấy." Trần Tùng Đào, người từng tổ chức hoạt động vì muốn ăn món của Trần Nhiễm, nói chen vào: "Trước kia tôi cứ lo ăn món của một đầu bếp mãi sẽ ngán, giờ thì hay rồi, có muốn ngán cũng không có cơ hội."

 

"Góc nhìn của anh đúng là khác người. Tôi chỉ mong được ăn đến phát ngán thôi! Chỉ cần lần này Trần Nhiễm không chạy đến chỗ nào quá khó tìm là được, tôi già rồi, sức đi săn đầu bếp cũng giảm rồi."

 

Trong nhóm fan của Trần Nhiễm, mọi người cũng bàn tán sôi nổi: "Các bạn không biết đâu, trước đây tôi lười lắm, mà giờ vì muốn sớm gặp lại chị Trần, ngày nào cũng đi loanh quanh xem có dấu hiệu gì không."

 

"Tôi cũng vậy! Douyin của tôi giờ toàn là video đồ ăn. Lần trước video tiệc 140 cân của Tiểu Tiêu đăng lên sáu tiếng sau mới vào nhóm, xấu hổ thật sự! Tôi thề lần tới sẽ là người phát hiện đầu tiên!"

 

"Ngày thứ hai không có chị Trần, tôi nhớ chị ấy quá..."

 

"Bạn tính sai rồi. Trần Nhiễm mất tích hai ngày, nhưng lần cuối cùng bạn ăn món của cô ấy là khi nào?"

 

Bỗng xuất hiện một lời bình chọc đúng tim đen cả nhóm.

 

Mọi người nhìn kỹ, thì ra là Vương Chiếu Sơn — tên của ông ấy còn được ghim đầu nhóm.

 

"Được ghim tên không có nghĩa là được nói linh tinh! Im đi!"

 

Vương Chiếu Sơn vẫn cố nói thêm: "Đừng lo, bây giờ Trần Nhiễm cũng đã có chút tiếng tăm rồi, ảnh của cô ấy còn lên bảng đầu bếp nổi tiếng, sau này sẽ dễ tìm hơn thôi! Món Đầu Sư Tử cũng nổi theo nữa..."

 

Đúng là gần đây, một số video tổng hợp các món ăn của Trần Nhiễm đã bắt đầu được chú ý.

 

Ứng Chỉ Huyên cũng lướt trúng hai video về cô, liền nhanh tay ấn "Không quan tâm".

 

Cô ấy thích món Đầu Sư Tử nhất! Nhưng chỉ được xem mà không được ăn, đúng là một kiểu giày vò.

"Huyên Huyên, cậu ấn báo thức lần thứ ba rồi đó, còn không dậy à?"

 

Bạn cùng phòng thò đầu từ giường tầng trên xuống: "Hôm qua chẳng phải nói hôm nay hẹn người đi nhà ma sao?"

 

"Hẹn thì có hẹn..."

 

Ứng Chỉ Huyên thở dài. Nói đúng hơn là cô bị ép phải đi nhà ma với bạn thân gan to của mình.

 

"Thôi, không lề mề nữa, không là lại bị mắng."

 

Cô ấy thực sự không thích đi nhà ma chút nào. Xem phim ma bình thường thôi cũng phải che mắt, vậy mà giờ còn phải đi thử nhà ma siêu dài chỉ vì thua cá cược.

 

Từ nhỏ đến lớn, hai người đều học chung một trường. Đến đại học cũng vậy, nên người bạn kia đã quá hiểu tính chần chừ của cô ấy, bèn đến thẳng ký túc xá lôi đi.

 

"Đi thôi Huyên Huyên, yên tâm đi, lần này không đáng sợ đâu, còn có cốt truyện nữa mà."

 

"Tớ không tin..."

 

"Nhanh lên! Tớ đã nói sẽ mời mà, chậm nữa là lỡ lượt đó!"