Mấy người vừa gọi Trịnh Đào, nhìn thấy ma nữ quay người lại, lại vội vàng chạy trốn về phía sau.
Nhưng mà, mới chạy được mấy bước, họ ngạc nhiên phát hiện, người bạn thân bị ma đuổi kia, đã quay người chạy về phía sân tiệc ma!
"Thật là tình bạn cảm động..."
"Có phải là cô gái kia bị bắt rồi không? Hay là, chúng ta cũng đi xem thử?"
"Trước tiên xem có thể bỏ rơi con ma nữ này không! Nói thật, bầu không khí của nhà ma này có một chút rờn rợn, cậu xem cô ta đi lại đều là bay, tớ thực sự có chút sợ!"
Bốn người bị một con ma nữ đuổi chạy loạn khắp nơi, đồng thời, Trịnh Đào cũng trở lại phòng tiệc ma.
Cô ấy biết bạn thân của mình có chấp niệm với Đầu Sư Tử, có thể khiến cô ấy gật đầu khen ngợi Đầu Sư Tử, nhất định là cực phẩm!
Trịnh Đào không do dự, thậm chí còn không thèm nhìn ông lão ma một cái, múc hai viên Đầu Sư Tử vào bát, rồi quay đầu bỏ chạy!
Rút kinh nghiệm của bạn thân, cô ấy quyết định tìm một nơi yên tĩnh ăn, sau đó mới đi cứu Ứng Chỉ Huyên ra.
Ông Hứa có chút ngây người, Hứa Như Ý trong tai nghe cũng không nói nên lời.
Xem ra, bối cảnh này phải thiết kế lại mới được.
Tuy nhiên, trước khi thiết kế lại, còn phải tăng thêm cường độ cho bốn người kia.
Tống Vũ Hàm đuổi theo hai người này trước, sau đó lại đi đuổi theo bốn người kia, đã có chút không chạy nổi. Hứa Như Ý tính toán một chút, gọi một nữ diễn viên khác đến thay thế cô ấy.
“Khổng Ngọc, cô qua chặn nhóm bốn người kia lại giúp, đi từ một bối cảnh khác. Tôi sẽ bật nhạc và khởi động vài cơ quan để phối hợp hù dọa họ một trận.”
"Rõ rồi."
“Vũ Hàm, cháu tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đi, ta nghe tiếng thở của cháu nặng lắm rồi.”
"Vâng, cháu nghỉ ngơi một chút."
Vũ Hàm đúng là cảm thấy mỏi nhừ cả bắp chân. Dáng đi của nữ quỷ mà cô đang dùng tiêu tốn rất nhiều sức nếu diễn trong thời gian dài. Chưa kể lúc nãy bị Trịnh Đào bất ngờ lao thẳng vào mặt, làm cô ấy hoảng một phen, mất khá nhiều sức lực lẫn tinh thần.
Nhìn cảnh bốn người chơi bị hình nộm giả và Khổng Ngọc dọa chạy tán loạn, cô ấy vừa thở vừa vịn tường bước đi, mới vài bước đã quay về khu vực tiệc ma.
"Hai du khách khác đâu?"
Ông Hứa thấy là Tống Vũ Hàm thì giải thích: “Một đứa cứ lo ăn Đầu Sư Tử nên bị nhốt vào phòng tối rồi, lát nữa Như Ý sẽ nhắc nhóm kia quay lại cứu. Còn một đứa thì bưng tô chạy biến đi, chắc tìm chỗ ăn tiếp…”
Lúc đuổi theo Trịnh Đào, Tống Vũ Hàm thực ra cũng có nghe đoạn tin nhắn thoại mà Ứng Chỉ Huyên gửi, nhắc đến món Đầu Sư Tử liên tục, khiến cô ấy tò mò không ít.
Sáng nay cô ấy ăn bánh và món kèm do Trần Nhiễm làm. Không nói ngoa, tay nghề của Trần Nhiễm còn ngon hơn nhiều tiệm ăn sáng ngoài kia.
Mà nồi Đầu Sư Tử này là do cô phụ trách bưng ra.
Lúc mới mở nắp, mùi thơm bốc lên ngào ngạt… thật sự rất khó cưỡng.
"Ông Hứa... cháu có thể ăn một viên không ạ?"
Theo quy định thì mấy món này chủ yếu để du khách dùng thử. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, không cho Vũ Hàm ăn thì lát nữa kiểu gì Trịnh Đào cũng quay lại ăn tiếp.
"Cháu nếm thử đi."
Hứa Như Ý vốn là kiểu bà chủ nhẹ nhàng, làm nhà ma chủ yếu vì ông nội và dự án trò chơi. Nhân viên ở đây cũng thân thiết với nhau.
Ông Hứa vừa mở nắp nồi vừa nói: “Nhưng chỉ được ăn một viên thôi đấy. Nếu ngon thì mai bảo Nhiễm Nhiễm nấu nhiều thêm.”
Hôm nay là buổi đầu chỉ Trần Nhiễm nấu, ông cũng chưa chắc tay nghề ra sao nên chỉ làm tám viên.
Ngày mai làm thêm vừa để luyện, vừa để mọi người cùng ăn thử.
Mặt của Tống Vũ Hàm thật ra là mặt nạ liền tóc giả chứ không phải hóa trang đơn thuần. Dù gì tóc của người bình thường giờ không đủ dày để tạo cảm giác ma quái như nữ quỷ.
Trên mặt nạ có gắn thêm lưỡi giả và tóc dài, lớp trang điểm trên mặt trắng bệch pha đỏ tươi rất đáng sợ.
Cô ấy cẩn thận tháo mặt nạ ra, cầm muỗng, nếm thử một viên Đầu Sư Tử.
Ngon quá đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vị đậm đà, mùi thơm lan tỏa khắp miệng. Từng lớp hương vị như hòa quyện lại khiến người ta chỉ muốn ăn nữa.
Giờ cô ấy đã hiểu vì sao cô gái kia đang sợ phát khiếp mà vẫn quay đầu lại ăn.
“Trời đất… sao cô lại ăn nữa! Nhóm bốn người kia sắp quay lại rồi!”
Giọng Hứa Như Ý vang lên trong tai nghe, thúc giục. Tống Vũ Hàm vội một tay ôm mặt nạ, tay kia nhét nốt viên Đầu Sư Tử còn lại vào miệng.
Cô ấy thực sự không nỡ rời xa hương vị của Đầu Sư Tử này!
Đúng lúc cô ấy tăng tốc để vào vai lại, nhóm bốn người kia đã quay trở lại sân.
"Chết tiệt! Sao đầu cô ta lại tháo xuống được!
"Á á á cô ta sao lại có hai cái đầu!"
Dưới ánh đèn lờ mờ, nữ quỷ mặt trắng bệch ôm đầu người trong tay, tay còn lại thì nhai thứ gì đó, đỏ tươi bên khóe miệng như m.á.u sắp nhỏ xuống…
Cả đám la hét quay đầu bỏ chạy!
Nhưng vừa chạy vài bước, cô gái trong nhóm bỗng khựng lại.
Hình như có gì đó không đúng...
Lúc nãy cô ấy thấy một cô gái đang ăn. Sau đó họ cứu được bạn thân của cô ấy, người đó cũng chạy về khu vực tiệc
Rồi nữ quỷ… cũng đang ăn.
Ăng-ten của người mê ăn lập tức bật lên!
Không biết đúng hay không, nhưng nhất định phải thử! Lần trước Trần Nhiễm đi nấu cỗ ở quê, cô ấy còn bỏ lỡ cả bữa vì không để ý.
Lần này, dù nhà ma không phải ma thật, thì cô cũng phải quay lại ăn thử một lần!
“An Cát San! Cậu chạy ngược lại làm gì vậy?!”
An Cát San không quay đầu, chỉ giơ tay vẫy: “Chúng ta chia ra chạy! Đừng để bị tóm hết! Tớ đi coi coi có cần cứu ai không!”
Chương 59: Đây là nhà ma không phải nhà hàng! Mức độ kinh dị phải được nâng cao!
An Cát San cắm đầu chạy một mạch trở lại sân tiệc ma. Cô nàng nấp sau cánh cửa, len lén thò đầu vào quan sát, xác định trước rằng con ma nữ kia không còn ở đó nữa.
Cơn thèm ăn đã thắng nỗi sợ còn sót lại trong đầu cô ấy!
Dù vậy, vẫn phải cẩn thận. Có bị ma bắt cũng phải để ăn xong nồi Đầu Sư Tử thần bí kia đã chứ?
Thậm chí, cô ấy còn thấy mình rất có thể là người đầu tiên phát hiện ra đầu bếp Trần Nhiễm.
Nghĩ mà xem, địa điểm kỳ lạ, món ăn siêu ngon, phong cách rất giống kiểu Trần Nhiễm hay xuất hiện!
Chỉ có điều... ông lão ngồi cạnh bàn kia có vẻ không dễ đối phó.
An Cát San cẩn thận quan sát cách bày trí trong sân và các món ăn trên bàn.
Trên chiếc bàn lớn đặt rất nhiều bộ đồ ăn dùng một lần, vẫn còn nguyên lớp bọc ni lông.
Lúc mới vào, cô ấy chỉ liếc sơ qua bàn ăn, thấy các món dưới ánh đèn trắng bệch trông phát sợ..
Nhưng giờ nhìn kỹ lại, món nào cũng hấp dẫn đến phát thèm!
Cô ấy lập sẵn kế hoạch: Lát nữa sẽ chớp thời cơ lấy một bộ đồ ăn, mở bọc thật nhanh, gắp thật lẹ, rồi chuồn qua cửa bên kia, tìm chỗ yên tĩnh ngồi ăn!
Sau khi hình dung trước mấy lần, An Cát San lấy hết can đảm, lao ra!
Nhưng cô ấy vừa tới gần bàn ăn thì... Trịnh Đào đột ngột quay lại, vừa đúng lúc ăn xong một vòng.
Hai người đối mặt, suýt nữa thì đ.â.m sầm vào nhau.
“Cậu không nói là quay về cứu bạn thân à? Bạn cậu đâu?”
“Không phải các cậu chạy hướng khác rồi sao? Sao lại quay lại đây?”