Nhìn bộ đồ ăn dùng một lần đã mở trong tay An Cát San, Trịnh Đào lập tức hiểu – bí mật của món
Đầu Sư Tử đã bị phát hiện!
Vừa nãy lúc cô ấy rời đi, trong nồi vẫn còn bốn viên. Giờ phải tranh thủ giành lấy trước khi người khác kịp phản ứng!
Không kịp nói gì, Trịnh Đào lao đến bàn, mở nắp nồi đất, bắt đầu múc Đầu Sư Tử.
An Cát San ban nãy còn đang phân vân món nào, thấy hành động của Trịnh Đào liền lập tức xác định mục tiêu: Đầu Sư Tử!
“Cho tớ một viên với!”
Tống Vũ Hàm đã lén ăn một viên từ trước, giờ chỉ còn ba viên.
An Cát San cũng là dân từng trải trong chuyện tranh giành đồ ăn. Thấy Trịnh Đào vừa múc xong một viên, còn định múc tiếp viên thứ hai, cô ấy lập tức phản ứng: “Ê ê, đừng có ăn hết! Mỗi người một nửa thôi!”
Cô ấy đưa thìa ra, định chia đôi viên Đầu Sư Tử trên tay Trịnh Đào.
Tổng cộng có ba viên mà cậu ta lại muốn giành hai? Quá tham!
Nhưng viên Đầu Sư Tử lại mềm hơn cô tưởng, hai cái thìa giành qua giành lại, kết quả là… viên Đầu Sư Tử nát bét thành một đống thịt vụn.
Trịnh Đào chẳng thèm quan tâm, tiếp tục tranh giành.
Nát thì sao? Trộn vụn với nước canh ăn còn đậm đà hơn ấy chứ!
Ông Hứa tức giận!
Tuy ông ấy không ngại việc người ta không sợ vết sẹo trên mặt mình, nhưng cũng không thể bị ngó lơ như thế được!
Cháu gái ông ấy đang hét khản cả giọng trong tai nghe rồi đây này!
“Ở lại đây hết cho ta!”
Cả hai lập tức ngưng tranh giành, mỗi người ôm một viên Đầu Sư Tử, chạy tán loạn về hai hướng khác nhau!
Giờ mà bị bắt vô phòng tối thì không đáng chút nào! Dù sao cũng đã cướp được Đầu Sư Tử, nhưng trên bàn còn nhiều món khác trông cũng hấp dẫn lắm!
An Cát San vừa ôm bát vừa chạy, mãi đến khi không còn nghe tiếng xích lách cách mới dừng lại thở.
Nói thật, cô ấy có chút thất vọng.
Ban đầu cô ấy tưởng lần này là một địa điểm làm thêm kỳ quặc nữa của Trần Nhiễm. Nhưng khi múc viên Đầu Sư Tử ra bát, cô ấy lập tức phát hiện ra – không phải của Trần Nhiễm.
Ở KTV Bạch Thiên Nga, cô ấy đã từng ăn món Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm nhiều lần.
Lúc nào cũng tâm đắc công nhận đó là món ngon nhất đời cô ấy từng ăn. Màu sắc, hình dáng, hương vị – nhớ hoài không quên.
Nhưng viên này... rõ ràng là công thức hoàn toàn khác!
Lúc này, điện thoại của An Cát San vẫn không ngừng rung lên. Vừa rồi vì quá hưng phấn tưởng tìm thấy Trần Nhiễm, cô ấy đã vội gửi tin vào nhóm: "Tớ phát hiện ra Trần Nhiễm rồi!"
Đến bây giờ, mười mấy phút trôi qua, tin nhắn tag cô ấy trong nhóm đã có mấy trăm tin. Thậm chí ngay cả yêu cầu kết bạn cũng nhiều thêm mấy chục!
"Xin lỗi! Tớ nhầm rồi! Không phải Trần Nhiễm!"
An Cát San thở dài, gửi thêm một tấm ảnh vào nhóm để chứng minh mình không cố tình giấu: "Tớ vốn tưởng là, kết quả cướp được một viên Đầu Sư Tử mới phát hiện ra không phải, các cậu xem, Đầu Sư Tử này là hầm, không phải là kho."
"Haizz, mừng hụt một phen."
“Lần sau xác định rõ nhé bé ơi! Tớ còn xin nghỉ làm định phi đến rồi, vậy mà…”
“Thôi không sao! Cứ giữ vững tinh thần truy tìm Trần Nhiễm nha! San Hô đừng buồn, tớ lì xì cho cậu này, lần sau thấy gì khả nghi cứ xông lên!”
An Cát San vừa gõ vài dòng trả lời, vừa thở dài, không còn trông chờ gì nữa, bèn bưng bát Đầu Sư Tử lên ăn.
Thật nhớ Đầu Sư Tử của Trần Nhiễm!
Món hầm này, dù ngon, nhưng khác xa vị quen thuộc năm xưa…
Món kho tuy rằng ăn cũng rất mềm mại, nhưng dù sao cũng trải qua công đoạn chiên, lớp vỏ bên ngoài vẫn hơi cứng một chút. Nhưng độ mềm mại của viên này rõ ràng càng vượt trội hơn.
Cô ấy múc một thìa, cùng với một chút nước canh cho vào miệng.
"Chết tiệt!"
An Cát San kinh ngạc!
Chỉ xét riêng về mùi vị thôi, viên Đầu Sư Tử này còn ngon hơn cả những món cô ấy từng ăn trước đây!
Đầu Sư Tử thường có vị thịt đậm và mạnh, nhưng viên này lại có nhiều tầng vị tươi ngon hoà quyện với nhau, như thể chúng tan chảy trong miệng, bám lại không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thậm chí... còn ngon hơn cả món Trần Nhiễm từng nấu!
Nếu miếng đầu tiên khiến cô bất ngờ vì không kịp chuẩn bị, thì đến miếng thứ hai, cô ấy htoàn bị hương vị này nhấn chìm.
Cô ấy không nỡ cắn mà chỉ dùng lưỡi đẩy viên thịt lên vòm miệng…
Gần như cảm nhận được nó tan ra dưới đầu lưỡi, rồi lan dần tới cổ họng, xuống tận dạ dày.
Khoảnh khắc đó, cô có cảm giác như cả dạ dày mình cũng mọc thêm vị giác, hoàn toàn bị hương thơm chiếm trọn.
Ngay cả khi đã nuốt trọn, mùi vị vẫn còn đọng lại trong khoang miệng!
Xong rồi… đầu bếp yêu thích nhất của cô ấy không còn là Trần Nhiễm nữa rồi. Phải thay người thôi!
Viên Đầu Sư Tử nhỏ xíu ấy khiến cô ấy không nỡ ăn hết một lần.
Nhưng rồi cô ấy chợt nhớ ra: Còn nhiều món khác ở bàn ngoài kia!
Và… hình như vẫn còn ít thịt vụn của Đầu Sư Tử?
Không nghĩ ngợi nhiều, cô ấy lập tức ăn thêm hai miếng lớn, uống sạch cả canh, rồi chạy ngược về sân tiệc ma.
Lúc này, Hứa Như Ý trong phòng điều khiển đã sắp phát điên.
Lại nữa? Không phải viên Đầu Sư Tử đó đã bị ăn hết rồi sao? Đến chút vụn cũng không tha?
"Tất cả mọi người, mau ra sân tiệc ma chặn khách cho tôi!"
"Vũ Hàm, cháu đi đâu vậy, ta tìm cháu nửa ngày rồi!"
Hứa Như Ý có chút bất lực.
Tống Vũ Hàm thật ra rất thích công việc này, nhưng lại mắc bệnh... sợ tiếp xúc với người lạ. Tìm hoài không thấy, chỉ đành để NPC ra dọa người kiêm luôn nhiệm vụ tìm người.
Tống Vũ Hàm xấu hổ tháo tóc giả và mặt nạ xuống, lí nhí nói: "Cháu đi ăn thử Đầu Sư Tử đầu bếp Trần nấu..."
"Ngon không?"
"Ngon tuyệt! Cháu chưa từng ăn món nào ngon như vậy!" Tống Vũ Hàm kích động: "Thậm chí còn ngon hơn cả món cháu từng ăn ở nhà hàng nhà họ Trần!"
"Nhà họ Trần? Cái nhà hàng nổi tiếng từng được lên chương trình "Danh sách đầu bếp nổi bật" ấy hả?"
"Dạ đúng! Món Đầu Sư Tử hầm thịt cua này, cháu mới chỉ từng nghe tên, hôm nay mới được ăn lần đầu, đúng là bá cháy luôn! Vừa mềm vừa thơm, đậm đà không chê vào đâu được. Cháu muốn ăn nữa!"
"Còn lại bao nhiêu? Cháu còn tranh được không?"
"Không dám tranh nữa đâu ạ… Cháu ăn một viên rồi. Với lại cái bối cảnh tiệc ma đó kỳ lạ thật, sao khách cứ chạy vào hoài vậy?"
"Hôm nay không hiểu sao gặp đúng ba người mê ăn uống…" Hứa Như Ý thở dài: "Thôi được, cháu nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì bác sẽ gọi."
Cô suy nghĩ một chút, liền ra lệnh cho hai nhân viên khác hỗ trợ ở bối cảnh tiệc ma.
"Dù thế nào hôm nay cũng phải canh được cái bàn ăn đó cho tôi!"
Ba NPC canh một sân.
Nhưng cô ấy vẫn thấy vậy là chưa đủ răn đe, đành phát thêm một câu qua loa phát thanh: "Một người chơi vừa bị bắt. Lưu ý: nếu bị bắt sẽ bị tịch thu đạo cụ."
An Cát San lập tức khựng lại.
Trong nhà ma này có một chút yếu tố giải đố, vừa nãy cô ấy còn nhặt được một cây trâm trong sân khác.
Nhưng điều khiến cô lo hơn là... liệu đồ ăn và dụng cụ ăn uống có tính là đạo cụ không?
… Có lẽ là có.
Vậy tức là, nếu bị bắt, ngay cả đồ ăn trong tay cũng không giữ được?
Khi cô ấy đang do dự, thì Trịnh Đào – người cùng tranh đồ ăn lúc nãy – cũng vòng lại từ hướng khác.
"Cậu nghe loa phát thanh chưa?"
"Nghe rồi. Cậu nghĩ đồ ăn và bát đũa có tính là đạo cụ không?"
Hai người cùng một suy nghĩ!
"Chắc là tính… Tớ tính quay lại xem thử, cậu đi không?"
"Tất nhiên rồi! Mấy món còn lại tớ còn chưa được thử miếng nào!"