“Món Đầu Sư Tử này không phải kiểu ngoài quán cho bột mì vô cho nhanh đâu… Thịt phải được đập ít nhất nửa tiếng mới lên gân được như vậy.”
Cậu sinh viên có chút thòm thèm l.i.ế.m môi, ánh mắt vẫn dán bốt vào viên Đầu Sư Tử của Vương Chiêu Sơn: "Bác không ăn thì cho cháu!"
Vương Chiêu Sơn chẳng nói chẳng rằng, nuốt gọn nửa viên còn lại: “Xong rồi! Đi thôi, chúng ta đến điểm giải đố tiếp theo!”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không buồn giải đố ở trạm hiện tại nữa, quay ngoắt đi về hướng khác.
Vừa đi, Vương Chiêu Sơn vừa lén lút nhắn trong nhóm bốt: “Sao rồi, mọi người có ai ăn thử viên thịt chưa?”
Bên nhóm của cô Vương và Cơ Du giải đố rất cẩn trọng, họ dùng kế nhốt ma nữ vào từ đường, rồi mới thong thả đi ăn.
Cô Vương nhắn lại chậm rãi: "Vừa mới ăn xong."
Thấy Cơ Du khó hiểu nhìn mình, bà ấy giải thích: “Nếu không ngon, ông ấy đã chê ầm lên rồi. Bây giờ lại đi hỏi ngược như thế, chứng tỏ ngon quá nên muốn dòm ngó phần của người khác.”
Cơ Du như bừng tỉnh, thầm nghĩ: Đi theo cô Vương đúng là học được khối thứ.
Còn nhóm của Ớt Xanh và anh chàng qua đường thì khỏi nói, không buồn trả lời tin nhắn. Đã nhốt ông Hứa, ông chú đeo đầy dây xích vào rừng, rồi mỗi người ôm một bát, ăn say sưa.
Vừa ăn một miếng, anh trai Ớt Xanh đã tròn mắt.
Anh ta đến đây là để bóc phốt, nào ngờ món Đầu Sư Tử này lại ngon đến không tưởng, thậm chí còn ngon hơn cả món kho tàu trứ danh!
Anh chàng fan qua đường liền đắc ý nói: “Cậu không biết đấy thôi, Đầu Sư Tử Hoài Dương mới là đỉnh cao! Mấy món như thịt kho tàu toàn không có cửa!”
Anh trai Ớt Xanh không chịu thua: "Cậu có giỏi thì vào nhóm mà nói ấy!"
Anh chàng fan qua đường rụt cổ lại: "Thôi bỏ đi, tôi sợ bị đánh. Cơ mà, đầu bếp Trần đúng là không làm gương tốt gì cả, sao mãi mới có một đầu bếp mới, cũng lại thích đi đến mấy chỗ rùng rợn này thế?"
"Cơ mà, viên Đầu Sư Tử này bé quá, hai miếng là hết..."
Sau khi ăn xong, anh trai Ớt Xanh ngó vào nhóm, lập tức thấy Vương Chiêu Sơn và cô Vương đang đấu khẩu như hai con cáo già.
Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó: “Này, chỗ mà hai người khách kia chọn là khu khó nhất đúng không? Hình như khu lầu xanh nằm tận trong cùng khu nhà ma…”
"Đúng rồi! Đi mau! Không chừng bên đó còn hai viên Đầu Sư Tử chưa ai ăn!"
Anh trai Ớt Xanh không nói không rằng, phóng thẳng về phía trước. Nhưng chưa kịp tới nơi thì lại đụng mặt hai đội khác.
"Ôi trời, mọi người cũng nhanh nhỉ."
Vương Chiêu Sơn nhìn thấy bọn họ, liếc sang cô Vương: “Bà nói ăn xong từ nãy rồi mà, sao giờ mới ra?”
“Ngon thì phải thưởng thức từ từ chứ.”
Trong lúc hai người lớn còn đang đôi co, anh trai Ớt Xanh không đợi thêm, cắm đầu đi tiếp.
Khu vực lầu xanh đã hiện ra trước mắt. Anh ta nhìn thấy rõ đèn tầng một đã sáng, nhưng tầng hai vẫn tối om.
Điều này có nghĩa: màn giải đố chưa bắt đầu, và… vẫn còn cơ hội giành thêm một viên Đầu Sư Tử!
Tống Vũ Hàm tiếp tục lơ lửng dọc theo con đường nhỏ.
Sau khi Hứa Như Ý sửa lại kịch bản, cô ấy thực sự thở phào nhẹ nhõm. Cái cảm giác bị du khách đuổi theo ngược lại, cô ấy không muốn trải qua thêm một lần nào nữa!
Kịch bản mới tăng độ rùng rợn bằng mấy cái bẫy và câu đố hóc búa, còn đám diễn viên đóng vai ma như cô ấy thì chỉ cần xuất hiện vào thời điểm quan trọng.
Quá hợp với một người thích yên tĩnh như cô ấy!
Hơn nữa, món Đầu Sư Tử khiến du khách tranh giành đến sứt đầu mẻ trán đó, trong suất ăn của nhân viên cũng có.
Cô ấy thậm chí còn vui vẻ đến mức vừa ngân nga hát, vừa bốm bốm lơ lửng dọc theo con đường nhỏ ven hồ.
Nhiệm vụ tiếp theo chỉ đơn giản là: chờ mấy đoàn khách khác tới khu lầu xanh, rồi xuất hiện hù một phát cho có không khí là xong.
Đang bay thong thả, cô ấy chợt khựng lại
Đột nhiên, một du khách lao vụt qua cô ấy như một cơn gió!
Chưa kịp hoàn hồn, một chị mặc váy công sở, tay xách túi, gót giày nện cộp cộp trên đường, cũng phi như bị ai rượt sau lưng...
Một người đàn ông sáu mươi tuổi lại chạy nhanh hơn cả mấy cậu sinh viên! Cậu sinh viên chạy cuối cùng, vừa chạy vừa la hét: "Bác ơi sao bác chạy nhanh thế! Bác đợi cháu với!"
Là một ma nữ hướng nội, Tống Vũ Hàm có chút vui mừng, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ấy cúi đầu nhìn bộ váy cưới sặc sỡ nhưng quỷ dị trên người, mái tóc dài xõa xuống tận bốn trông như không có gió mà vẫn tự động bay, còn có cái lưỡi dài thòng xuống tận n.g.ự.c đang nhỏ máu...
Cô ấy cứ thế bị lơ đẹp sao?
Chương 61: Không thể để Lâm Vi này nổi tiếng mãi được, phải đối đầu một phen!
Dưới ánh mắt chăm chú của ma nữ hướng nội đang bị tổn thương lòng tự trọng, mấy vị du khách không hề ngoảnh lại, cứ thế lao thẳng vào khu vực lầu xanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khu vực này chính là tinh hoa của toàn bộ nhà ma: Không chỉ có khung cảnh rùng rợn cùng đủ loại bẫy hù dọa, mà còn tận dụng cả chiếc vòng quay ngựa gỗ cũ kỹ, vốn đã bị bỏ hoang từ lâu ở khu vui chơi.
Vòng quay ngựa gỗ đã biến thành vô số hình nộm, quay bốm rãi giữa tiếng ken két rin rít của động cơ.
Vương Chiêu Sơn, người sợ ma nhất hội, lập tức rùng mình, hít sâu một hơi.
“Khung cảnh này có hơi quá đáng rồi đó…”
Ánh đèn bên trong lầu xanh rất ít, mỗi hình nộm nam giới đang xoay tròn đều há to cái miệng đỏ lòm, trong ánh đèn mờ ảo, khiến người ta khó mà lấy can đảm bước qua.
"Không sao, bác ở dưới lầu đợi, chúng cháu lên trên lấy đạo cụ xong sẽ xuống đón bác!"
Cậu sinh viên cũng đã đuổi kịp từ phía sau, sau khi nếm được vị ngon của Đầu Sư Tử, họ cũng bùng nổ sức chiến đấu!
Theo lời của nhóm thực khách trước đó, tổng cộng sẽ có tám viên Đầu Sư Tử. Trên kia hẳn là hai viên cuối cùng!
"Tôi có ngốc đâu mà đợi ở dưới lầu!"
Vương Chiêu Sơn lấy hết can đảm, bước lên chiếc bàn xoay khổng lồ.
Những hình nộm trên bàn xoay vẫn còn cử động, được xếp rất sát nhau, đôi khi còn phải dùng tay gạt hình nộm ra, mới có thể len qua.
Vương Chiêu Sơn lấy hết can đảm, vừa gạt hình nộm vừa cố không nhìn thẳng vào mặt chúng.
Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy tiếng ông ấy tự thì thầm trong cổ họng, tự an ủi mình: “Không sao... đều là giả... chỉ là hình nộm... trên kia còn có Đầu Sư Tử... vì Đầu Sư Tử, phải xông lên!”
Cứ từng bước, từng bước vịn vào hình nộm mà đi qua, thế mà ông ấy lại không phải là người chậm nhất!
Vương Chiêu Sơn cảm thấy mình được cổ vũ, vừa tăng tốc, vừa tự động viên trong lòng.
Đó là đầu bếp có tay nghề còn giỏi hơn cả Trần Nhiễm cơ mà!
Cũng không biết là vị đại sư Hoài Dương nào đã quy ẩn, dày công tạo ra món Đầu Sư Tử ngon đến như vậy, chỉ riêng món này thôi, cũng đủ tư cách bảng Thiên rồi!
Không cần chiêu trò marketing gì hết, chất lượng là hàng đầu. Đợi lát nữa ông ấy ra ngoài nghe ngóng về đầu bếp này, rồi mời bà Thường Niệm đến giám định, "Danh sách đầu bếp nổi tiếng” chẳng phải là sẽ làm sống lại hay sao?
Ông ấy xem còn ai dám nói ngành ẩm thực Trung Quốc đang thiếu hụt nhân tài!
Vương Chiêu Sơn mạnh dạn vươn tay, nắm lấy một hình nộm phía trước, chuẩn bị tiếp tục tiến lên.
Nhưng lần này... ông ấy mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Cánh tay của hình nộm này, khác với những vật liệu cứng lạnh trước đó, lại mềm mại!
Ông ấy run rẩy, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt từ từ quay lại, trên khuôn mặt đó đầy những vết sẹo vặn vẹo...
Vương Chiêu Sơn, ngất tại chỗ.
Tuy nhiên, ngay trước khoảnh khắc tối sầm, ông ấy mơ hồ thấy khuôn mặt quỷ kia… hình như hơi quen?
Ông Hứa thấy có người bị mình dọa ngất, vội vàng gọi vào bộ đàm, rất nhanh, hai ma nữ khác đến, nhanh chóng khiêng đi.
Hứa Như Ý cuối cùng cũng thoải mái.
"Loại một người, mời những người chơi còn lại tiếp tục cố gắng."
Câu phát thanh phát ra đột ngột làm cô Vương giật b.ắ.n mình.
Đồng thời khiến hai người chơi phía trước cũng đứng sững lại theo bản năng. Rồi cả nhóm phát hiện, những người chơi ở các khu khác… cũng đã đuổi kịp tới nơi!
“Các bạn cũng đến rồi à? Lấy được đạo cụ ở khu vực này xong là có thể vào trung tâm rồi đó. Cùng nhau giải đố nhé?”
Nghe lời hai người chơi này nói, cô Vương và những người khác mừng rỡ.
Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là hai người này vẫn chưa được ăn Đầu Sư Tử!
“Được, hay lắm, vừa vặn đang thiếu một người.”
“Đúng rồi, ông bác vừa nãy bị loại. Giảm bớt một đối thủ cạnh tranh!”
Những thực khách đã trải qua cuộc chiến tranh giành Đầu Sư Tử đều hiểu rõ, nhưng hai người chơi phía trước lại có chút nghi ngờ.
Đám người này rốt cuộc có biết chơi không vậy, có người bị loại lại là chuyện tốt sao? Đông người mới có thể giúp đỡ chia sẻ ma quỷ và cạm bẫy chứ.
Tuy nhiên, chiếc khám thờ cuối cùng đã ở ngay trước mắt!
"Mọi người ở ngoài canh chừng, tôi đi lấy đạo cụ ra."
"Để tôi! Tôi đi lấy!"
“Không được đâu! Một mình đi là muốn độc chiếm đúng không? Mọi người cùng đi!”