Bị cậu sinh viên kéo tuột vào trong một cái tủ nhỏ xíu, tim Vương Chiêu Sơn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!
Thậm chí cậu sinh viên, người đang bịt miệng ông ấy, cũng cảm nhận được điều đó. Trong lòng cậu ấy thầm cầu nguyện, ông ấy đừng có mà ngất xỉu ở đây.
“Bác ổn chứ? Nếu không chịu nổi thì bác cứ ra ngoài đầu hàng…”
Nghe đến hai chữ “đầu hàng”, Vương Chiêu Sơn lập tức lắc đầu.
Nếu chỉ cần qua màn là được thì ông ấy đã chịu thua từ sớm. Nhưng mục tiêu lần này là nếm thử món “Đầu Sư Tử ngon hơn cả của Trần Nhiễm” mà An Cát San nhắc đến!
"Tôi không sao!"
Mặt Vương Chiêu Sơn đỏ bừng, mắt dán vào ma nữ đang lượn vào phòng, đảo mắt nhìn quanh. Ma nữ thậm chí còn đưa tay ra định mở cửa tủ.
Mãi đến khi ma nữ bay ra ngoài, hai người mới vội vàng chui ra khỏi tủ.
"Nhanh lên, mau mở ra! Con ma nữ này lát nữa chắc sẽ quay lại!"
"Nếu cô ta quay lại, mình phải tách nhau ra. Nghe rõ chưa? Ai lấy được đạo cụ thì đi riêng, đừng để cả hai bị bắt một lúc!"
Vương Chiêu Sơn gật đầu lia lịa. Hai người nhanh chóng giải một câu đố bản đồ đơn giản trong phòng, cuối cùng cũng tìm được một cái khám thờ.
Bên trong là một bức tranh đen sì với hình vẽ cực kỳ đáng sợ. Trước tranh là một lư hương và hai cái bát nhỏ đậy nắp!
Vương Chiêu Sơn mừng rỡ như bắt được vàng!
Cậu sinh viên đã trèo lên ghế để sờ vào bức tranh tìm đạo cụ, Vương Chiêu Sơn không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp bưng một cái bát có nắp xuống và mở nắp!
Chỉ vừa mở ra, một làn hương thơm dày và rõ mùi ập thẳng vào mũi ông ấy.
Là một nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp, lúc này tâm trạng Vương Chiêu Sơn vô cùng khó tả.
Không cần nếm, chỉ cần ngửi mùi hương thôi cũng biết, món Đầu Sư Tử hấp này, hoàn toàn không tầm thường.
Mùi vị này, tuyệt đối không phải là thứ mà ông ấy đã dự đoán trước đó, không phải "một giọt hương liệu" hay nấu nướng qua loa, mà chính là được ninh từ nguyên liệu hảo hạng, bằng tay nghề cao!
Nếu ví món này như nước hoa thì “lớp hương đầu” là vị tươi của thịt cua, “lớp giữa” là mùi thơm đậm của thịt heo, và “lớp cuối” là vị ngọt sâu của nước hầm gà.
Ba loại hương vị này không chỉ rõ ràng mà còn hòa quyện vào nhau. Vị tươi ngon của tôm cua, lại pha lẫn hương vị của nước hầm gà, vị tươi ngon của nước hầm gà nếu ngửi riêng thì hơi nhạt, nhưng có thêm sự đậm đà của thịt lợn.
Vẻ mặt của Vương Chiêu Sơn trở nên nghiêm túc.
Trước đó đã mạnh miệng quá rồi, tay nghề của đầu bếp này thực sự có thể sánh ngang với Trần Nhiễm!
Không, không, nếu thực sự bỏ qua những gì đã biết ở Trần Nhiễm, chỉ riêng món Đầu Sư Tử này thôi. Đã không chỉ là sánh ngang với Trần Nhiễm, mà thậm chí còn vượt qua cả Trần Nhiễm.
Ông ấy vừa mới nhấc thìa lên định ăn, thì nghe thấy cậu sinh viên hét lên: “Chạy thôi, ma nữ sắp quay lại rồi!"
Không chỉ cậu sinh viên nghe thấy, mà chính Vương Chiêu Sơn cũng cảm nhận được tiếng lá khô xào xạc ngoài cửa!
Ông ấy lập tức đưa tay định bưng cái bát đi, nhưng lạ thay, dùng sức mấy cũng không nhúc nhích được!
Trong phòng giám sát, Hứa Như Ý cười lớn đắc ý.
Hình ảnh cô bé bưng hai đĩa thức ăn chạy mất kia, đã trở thành cơn ác mộng của cô ấy! Giờ thì cô ấy đã có cách đối phó: Cố định bát trong khám thờ!
"Cái bát này không bê được!"
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Vương Chiêu Sơn đã toát mồ hôi hột.
Cậu sinh viên bên cạnh cũng đưa tay ra thử: “Thật luôn á? Không nhấc nổi! Chủ nhà ma này sợ người ta ăn đến mức này sao? Thôi được rồi, đi thôi. Bác yên tâm, lát nữa cháu cho bác hai cái bánh rán, coi như đền bù!”
"Thôi đừng bê nữa, cháu cho bác ba miếng!"
Nhưng Vương Chiêu Sơn vẫn chưa chịu bỏ cuộc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu Sư Tử vốn không phải món hiếm lạ gì ở Hoài Dương. Nhiều quán nhỏ cũng có bán.
Nhưng để món này trở thành một trong những món chính của “Tam sáo áp Hoài Nam” thì bốc bốn không đơn giản. Ông ấy đã ăn món này nhiều năm rồi, thậm chí đến cả quán nổi tiếng như Thiên Khai Lâu. Nhưng nói thật, chưa từng thấy chỗ nào làm ra được món Đầu Sư Tử đạt chuẩn.
Vậy mà bây giờ, chỉ cần ngửi thôi, ông ấy cũng biết: Món này còn ngon hơn cả ở Thiên Khai Lâu!
"Không hiểu sao bác cứ phải ăn cho bằng được vậy..."
Cậu sinh viên nhìn gương mặt đỏ bừng của Vương Chiêu Sơn, đành thở dài, múc một viên đặt vào nắp bát rồi giục: "Được rồi! Mau đi thôi!"
Vương Chiêu Sơn vui đến mức suýt reo lên. Hai tay ông ấy nâng hai cái nắp bát như báu vật: “Tốt lắm! Cái đầu nhanh nhạy này của cháu còn nhanh hơn bác! Giúp bác múc thêm hai muỗng canh nữa nhé, lát bác chia cho cháu hai miếng!”
"Cháu không dám ăn đâu, cháu sợ đau bụng!"
Cậu sinh viên thực sự không chịu nổi ánh mắt long lanh như muốn rơi nước mắt của ông bác này, đành miễn cưỡng múc thêm một ít nước canh cho vào nắp bát, vừa múc vừa càu nhàu: “Rồi rồi, dính đầy tay cháu rồi đây này, đi nhanh lên!”
Hai người vội vã chạy ra khỏi phòng. Cậu sinh viên vừa cầm bản đồ vừa đối chiếu đường đi, vừa đi vừa nói: “Đi lối này! Bản đồ này rắc rối thật, lát nữa còn phải quay lại một lần nữa.”
Quay lại càng tốt! Quay lại thì còn có thể húp thêm vài muỗng canh!
Trong lòng Vương Chiêu Sơn vui như mở hội, vừa đi vừa thương lượng: “Hay chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghỉ chút cho tôi ăn miếng Đầu Sư Tử nhé?”
Cậu sinh viên liếc ông ấy một cái, ánh mắt khinh bỉ gần như muốn bốc lên vì giận dữ.
"Cháu nói bác cố thêm hai bước nữa đi! Đến phía trước..."
Cậu ấy vừa nói, vừa xoa mũi.
Lúc trước khi Vương Chiêu Sơn mở bát ra, cậu ấy còn đứng trên ghế nên không ngửi được mùi.
Nhưng nãy lúc múc canh vội quá, canh đổ ra tay, giờ cậu ấy ngửi thử mới thấy…
Khi cậu ấy xoa mũi, mùi hương này lập tức tràn ngập khoang mũi!
Cậu sinh viên chững lại trong giây lát.
Chỗ hai người đang đứng hiện tại tạm thời không có ma xuất hiện. Dù gì mỗi khu cũng có nhiệm vụ riêng, không thể để ma chạy loạn sang các sân khác được.
Cậu sinh viên đột ngột ra tay!
Khi Vương Chiêu Sơn còn đang lải nhải, thì cậu ấy đã nhanh như chớp giật lấy một trong hai cái nắp bát.
Cướp nắp bát, húp canh, cắn một miếng thịt to, một loạt động tác này, diễn ra nhanh đến mức ông ấy không kịp nhìn rõ.
Bị phát hiện rồi!
Vương Chiêu Sơn sửng sốt một giây, sau đó không màng đến chuyện nguy hiểm nữa, múc ngay một miếng thịt cho vào miệng.
Mềm thật...
Đây là ấn tượng đầu tiên của ông ấy về món Đầu Sư Tử này.
Nếu chỉ có như vậy, thì cảm nhận của nhà phê bình ẩm thực và thực khách bình thường cũng không khác gì nhau.
Nhưng, Vương Chiêu Sơn là người thực sự hiểu về Đầu Sư Tử! Ông ấy hiểu đằng sau cái “mềm” này có kỹ thuật gì.
Cậu sinh viên bên cạnh ăn xong một viên, mắt vẫn còn liếc tới miếng còn lại trong bát ông ấy, như thể vẫn chưa đã thèm.
Vương Chiêu Sơn theo phản xạ ôm bát về phía mình, vừa bảo vệ vừa đau lòng lẩm bẩm: “Cháu đúng là Trư Bát Giới ăn trộm quả nhân sâm!”
Món Đầu Sư Tử hảo xuất sắc như vậy, ông ấy chỉ cần ăn một miếng là có thể nhận ra.
Đây không chỉ là mềm!
Các hạt thịt trong Đầu Sư Tử này không kết dính nhờ tinh bột hay lòng trắng trứng, mà hoàn toàn nhờ công sức và kỹ thuật của đầu bếp - từng chút một, đập tay cho đến khi thịt dẻo quánh lại!