Thông tin liên lạc của Trần Nhiễm khá khó tìm.
Cô không có tài khoản mạng xã hội, cũng không có người quản lý.
Thông thường, tìm đầu bếp chỉ cần tìm địa điểm làm việc của họ là được. Nhưng Trần Nhiễm đang làm việc ở đâu thì ai mà biết được?
Cuối cùng, người bên phía Thiên Khai Lâu đành phải vòng về chỗ lớp học nấu ăn nhà họ Thư.
Nhưng sau một thời gian bị "rèn luyện", Thư Kiến Dân đã khôn hơn nhiều. Anh ta kín như bưng, không hé một lời, chỉ đồng ý sẽ giúp chuyển lời.
Trần Nhiễm nhận được tin nhắn thì hơi ngạc nhiên.
Lúc đó đã hơn mười giờ đêm. Ông Hứa đã bắt cô đi nghỉ từ sớm, còn đặc biệt nấu một nồi nước thuốc bắc để cô ngâm tay.
Hứa Như Ý ngồi bên cạnh, làm đúng lời dặn của ông nội. Cứ vài phút lại kiểm tra nước có đủ ấm không. Nước hơi nguội là cô ấy lập tức đổ thêm nước nóng.
Thấy điện thoại của Trần Nhiễm cứ rung mãi, Như Ý ngăn cô định đưa tay ra khỏi chậu: "Ngâm thêm chút nữa đi! Ông nội nói tay em phải ngâm đủ hai mươi phút. Lát nữa chị sẽ xoa bóp cho em."
Cô ấy cầm luôn điện thoại lên giúp, còn cố tình không nhìn vào nội dung tin nhắn: "Em cứ xem tạm như vầy. Xong rồi hãy trả lời. Một ngày g.i.ế.c bảy tám con vịt, con ngỗng, chị thấy khớp ngón tay cái của em đỏ hết rồi."
Trần Nhiễm ngồi ngâm tay, nước nóng khiến cô nhăn mặt, răng va lập cập. Cô cố nghiêng người nhìn vào điện thoại trong tay Như Ý.
Là Thư Kiến Dân.
“Nhiễm Nhiễm, có người muốn thuê chị làm đầu bếp một thời gian. Bên đó là nhà hàng Thiên Khai Lâu. Tôi tìm thử rồi, cũng là nhà hàng lớn, rất giỏi làm truyền thông, mới được gắn sao Michelin vài ngày trước.”
“Nghe nói món Đầu Sư Tử hấp ở nhà ma gây chú ý, họ muốn mời chị sang nấu món Đầu Sư Tử kho tàu, để thu hút sự quan tâm về phía họ.”
“Họ đòi xin số điện thoại của chị nhưng tôi không cho. Tôi cũng không nói món Đầu Sư Tử ở nhà ma là do chị làm. Nếu chị hứng thú thì bảo tôi, tôi sẽ "treo giá” cho chị. Tôi thấy bên đó vừa gấp vừa vụng, chắc moi thêm được ít tiền. Dù sao thì hai bên cũng là chị, sao mà lỗ được!”
“À đúng rồi, trời lạnh rồi. Mẹ tôi đan cho chị một đôi găng tay. Vài hôm nữa có người mang đến nhà ma cho chị.”
Mẹ của Thư Kiến Dân chính là người đã cùng Trần Nhiễm mở quán ăn ở núi Dương Liên trước đây.
Hồi đó, giữa lúc khách xếp hàng dài cả ngày, hai người đã cùng nhau làm việc cật lực và trở nên thân thiết như người nhà.
Trần Nhiễm nhớ lại, ngày cao điểm nhất, họ từng luộc đến cả trăm cái móng giò! So với lúc ấy, bây giờ g.i.ế.c vài con vịt mà còn được ngâm tay bằng thuốc thì đúng là quá sướng.
Nếu không vì hệ thống giới hạn số lần đi làm thêm, chắc cô đã muốn ở lại nhà ma này luôn rồi.
Vừa được nấu ăn thoải mái, vừa có một “sư huynh” siêu giỏi hướng dẫn, cuộc sống này thật sự quá tuyệt vời!
Tuy nhiên, cô hơi nhớ mang máng, hình như Thiên Khai Lâu cũng là nhà hàng chuyên món Hoài Dương. Có lẽ sau khi kết thúc công việc ở nhà ma, cô có thể cân nhắc đến đó làm thêm cũng được.
"Hứa Như Ý, em có biết Thiên Khai Lâu không?"
Lúc này Hứa Như Ý đang cầm bình thuốc nóng hổi, tay kia vẫn giữ điện thoại cho Trần Nhiễm xem.
Nghe thấy cái tên Thiên Khai Lâu, Như Ý giật mình đến mức suýt làm đổ cả bình nước. Cô ấy vội vàng né người sang bên, sợ lỡ tay làm bỏng Trần Nhiễm
"Thiên Khai Lâu... là nhà hàng do sư bá cả của chị mở."
Ánh mắt Trần Nhiễm lóe lên.
Sư bá cả của Hứa Như Ý? Vậy tức là đồ đệ đầu tiên của ông Hứa rồi.
Nếu là đồ đệ cả của ông Hứa, tại sao lại tìm người đối đầu với món Đầu Sư Tử của nhà ma? Lẽ nào đối phương không biết nhà ma này là do cháu gái ruột của ông Hứa mở sao?
Xem ra, chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài.
"Kiến Dân nói bên Thiên Khai Lâu đang muốn mời em qua làm việc."
"Không được đi!"
Hứa Như Ý hoảng hốt, sợ tay mình run làm đổ bình thuốc đang cầm, liền đặt nó xuống đất.
Cô ấy kể sơ qua chuyện cũ rồi khuyên Trần Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, loại người như vậy mà cũng đi mở nhà hàng thì đừng dính dáng gì đến! Ông ta từng bỏ thuốc phiện cho sư thúc thứ hai của chị, chuyện đó mà còn làm được thì còn chuyện gì không dám?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bây giờ em đã giỏi nấu ăn, lại có chút tiếng tăm, muốn đi đâu cũng được. Nhưng đừng liều lĩnh!”
Thấy Trần Nhiễm chỉ im lặng, môi mím chặt, Hứa Như Ý không nhịn được nói thêm: "Chuyện báo thù hay không báo thù, em cũng đừng nghĩ nhiều. Người năm đó ra tay hại sư thúc hai đều đã vô tù cả rồi, không có bằng chứng gì buộc tội được ông ta đâu. Ông nội chị cũng đã bỏ qua rồi."
Thực sự đã buông bỏ rồi sao?
Trần Nhiễm nhớ lại dáng vẻ ông Hứa dốc hết tâm sức dạy cô nấu ăn.
Cô không nói gì nữa. Đợi ngâm hết một ấm thuốc, thấy ông Hứa đi tới chỉ đạo cháu gái ruột xoa bóp từng ngón tay cho mình. Tối hôm đó, đợi đến khi Hứa Như Ý ngủ say, cô mới lén bật điện thoại lên, tìm kiếm thông tin về Thiên Khai Lâu.
Nhà hàng này bán món Hoài Dương, nhưng chủ yếu lại là món Hoài Dương cải tiến.
Theo ông Hứa học mấy ngày món Hoài Dương, bây giờ Trần Nhiễm cũng có chút hiểu biết về trường phái ẩm thực này.
Món Hoài Dương vốn là kiểu món dành cho giới trí thức và người có học.
Sự ra đời của nó, là từ sự giao thoa giữa sự giàu có và văn hóa.
Nó ra đời từ thời mà những thương nhân buôn muối giàu nhất cả nước tụ họp ở khu giao nhau giữa sông Trường Giang và kênh đào Đại Vận Hà.
Họ có tiền, nhưng cũng muốn nâng tầm bản thân, hướng đến văn hóa. Cùng lúc đó, vua khi ấy lại cho xây thư viện để thu hút người tài.
Nhờ vậy mà nhiều cuộc tụ họp văn nhân diễn ra, và ẩm thực cũng chịu ảnh hưởng từ đó.
Món Hoài Dương chính là kết quả của sự pha trộn giữa tiền bạc và tinh thần học thuật.
Món này giỏi ở chỗ biến những nguyên liệu bình thường thành món ăn vừa đẹp, vừa sang.
Ví dụ như đậu phụ Văn Tư, chỉ là đậu phụ, nhưng được chế biến bằng tay nghề đỉnh cao, kỹ thuật cắt tỉ mỉ, kết hợp với nước dùng hảo hạng.
“Tuy là do người làm, nhưng lại giống như trời tạo ra.”
Đòi hỏi sự tinh tế chứ không được thô, cầu kỳ, sang trọng nhưng không phô trương. Có thể là "Độc thượng cao lâu, vọng tận thiên nhai lộ" của Tiểu Sơn (Tiểu Yến tướng công), nhưng tuyệt đối không thể là Chí Bảo Đan của Vương Khuê.
Tên "Thiên Khai Lâu" cũng được đặt theo tinh thần ấy. Nhưng mỉa mai thay, giờ đây nhà hàng này đã vứt bỏ hết ý nghĩa ban đầu.
Trần Nhiễm xem thực đơn nhà hàng trên mạng. Những món mất nhiều công sức như đậu phụ Văn Tư, đại chử can ti, tam sáo áp đều không có. Ngay cả món nổi bật như Đầu Sư Tử cũng bị biến thành kiểu "món ăn theo trend".
"Đầu Sư Tử tôm hùm đất?"
Cô suýt nữa bật thành tiếng. Nếu để ông Hứa thấy món này, chắc tức đến mức ngất luôn!
Cô lại nhớ lời Hứa Như Ý: Hai học trò của ông Hứa, một người mở nhà hàng kiểu này, một người thì vừa cai nghiện xong, bị nhốt ở quê.
Có lẽ chính vì vậy mà ông Hứa mới nghiêm túc đến mức như vậy khi dạy cô?
Ông ấy không chỉ thấy cô có tài và chỉ dạy, mà còn muốn tìm một người thật sự yêu nghề để truyền lại bí quyết nấu ăn của trường phái Hoài Dương…
Nhưng Trần Nhiễm nghĩ, chắc mình còn có thể làm được nhiều hơn thế.
Lúc này đã khuya. Hứa Như Ý cả ngày bận rộn đấu trí đấu sức, lại còn mát xa tay cho Trần Nhiễm nửa tiếng, giờ đã ngủ say.
Trần Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy một cái, trong đầu lén hỏi hệ thống.
"Này, hệ thống, có cách nào giúp Hứa... Hứa sư huynh báo thù không?"
Nhìn thấy Dương Tĩnh Chu vẫn sống bình yên vô sự, cô thật sự không cam lòng!
Hệ thống không trả lời.
Trần Nhiễm cũng biết, hệ thống này giỏi dạy nấu ăn, chứ không phải dạng "trừng trị kẻ xấu". Cô hỏi vậy chỉ vì trong lòng bức bối, không ngủ được.
Cô thở dài một hơi, mở giao diện hệ thống ra, bấm loạn lên.
Không ngờ lại phát hiện điều bất ngờ!