Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 178



Vương Chiêu Sơn kêu oan: "Tôi cũng chỉ được ăn hai miếng! Cơ bản đều là hai người chơi chuyên nghiệp kia ăn!"

 

Ông ấy đặc biệt chỉ điểm cho Chử Nam: "Tốc độ giải đố của dân chơi chuyên nghiệp nhanh lắm, chúng tôi không theo kịp đâu. Nếu cậu muốn quay video, tốt nhất tìm một người chơi giỏi ghép đội cùng."

 

Nhiếp ảnh gia cũng bị Chử Nam kéo vào nhóm, vội vàng lên tiếng: "Này này này, đừng có chia phe nha! Anh yên tâm, tôi sẽ đi học hỏi kinh nghiệm, một ngày là biến thành chuyên gia ngay!"

 

Anh ta còn nhắc đến chuyện khác: "Cơ mà, đầu bếp Lâm này cũng nổi tiếng thật đấy, còn có người liên hệ với tôi, muốn mua lại vé của tôi."

 

Người liên hệ với Nhiếp ảnh gia, chính là người của Dương Tĩnh Chu. Mặc dù Nhiếp ảnh gia không bán, nhưng cuối cùng vẫn có vài học sinh không cưỡng lại được việc tăng giá, bán ra hai vé. 

 

Trần Nhiễm đã bàn trước với Hứa Như Ý rằng cô muốn thử chơi nhà ma một lần. Hứa Như Ý không hề biết kế hoạch thật sự, nên vui vẻ đồng ý.

 

"Được thôi, mấy hôm nay luyện kỹ thuật rút xương mệt quá rồi, nghỉ ngơi một hôm cũng tốt. Chị thêm cho em một suất nhé?"

 

"Không cần! Em đã đặt mua theo nhóm trước rồi, đến lúc đó chị cứ coi em là khách bình thường là được!"

 

Trần Nhiễm không dám nói mình đã mời Dương Tĩnh Chu đến, cô sợ Hứa Như Ý sẽ nổi giận ngay lập tức.

 

Tống Vũ Hàm lúc này bước lại gần, nửa gương mặt hóa trang như ma quỷ, làm bộ mặt đáng sợ: "Nhiễm Nhiễm, cô cứ yên tâm. Tôi sẽ nương tay với cô!"

 

Từ sau lần ăn khoai lang kéo sợi và khóc một trận ra trò, chứng sợ giao tiếp của Tống Vũ Hàm dường như đã dịu đi khá nhiều.

 

Khi ăn cơm, cô ấy không còn ngồi một mình nép vào góc nữa, khi đóng vai ma nữ, cũng sẽ không bị khách dọa ngược lại.

 

Chuyện này khiến Hứa Như Ý nhẹ nhõm thấy rõ. Cô ấy thật lòng không muốn sa thải mấy nhân viên cũ, nhưng nếu Tống Vũ Hàm lại bị du khách hù cho bỏ chạy như lần trước thì đúng là khó xử vô cùng.

 

“Không cần nương tay đâu!”

 

Trần Nhiễm đoán rằng mình sẽ phải đi cùng Dương Tĩnh Chu, nếu đóng vai nửa vời thì không đạt được hiệu quả mong muốn.

 

Sắp đến giờ đón khách, Trần Nhiễm tranh thủ dặn dò Hứa Như Ý: “Như Ý, món khoai lang kéo sợi em làm đã được đặt ở khu vực "địa ngục" mới thêm vào rồi. Em thấy để ở đó cũng hợp lắm, coi như cho khách một chút ngọt ngào giữa bối cảnh kinh dị.”

 

Trong phần “mười tám tầng địa ngục”, tầng thứ chín là nơi có cảnh “vạc dầu”. Lúc Hứa Như Ý không để ý, Trần Nhiễm đã lén thêm cảnh vạc dầu cùng một đĩa khoai lang rút tơ đặt bên cạnh.

 

Hứa Như Ý không để ý, gật đầu: "Chị biết rồi, mau đi đi!"

 

Trần Nhiễm nhanh chóng trang điểm, thay đổi dáng lông mày, đeo khẩu trang, kẹp tóc xoăn nhẹ rồi đi ra cửa nhà ma.

 

Vừa đến nơi, cô đã thấy Chử Nam đang cầm máy quay.

 

May mà cô đã hóa trang!

 

Trần Nhiễm hít sâu một hơi, cố kiềm chế sự khó chịu, miễn cưỡng bắt tay với Dương Tĩnh Chu. Thấy ông ta định gọi tên mình, cô vội đưa tay ra ngăn lại:

“Khiêm tốn thôi ạ, ông cứ gọi tôi là Tiểu Trần được rồi.”

 

Dương Tĩnh Chu cười sảng khoái, cũng không cố làm ra vẻ.

 

Dù lần này phải nhờ tiếng tăm của Trần Nhiễm, nhưng với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong ngành, ông ta không hề xem cô ra gì. 

 

Trong mắt ông ta, Trần Nhiễm chỉ là một cô gái biết làm truyền thông tốt.

 

Không chừng, qua một thời gian nữa là có thể thấy cô đầu bếp này livestream bán hàng rồi!

 

"Được rồi, vậy Tiểu Trần, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau nếm thử món Đầu Sư Tử này."

 

Cái tật thích ra vẻ ta đây của ông ta lại tái phát, liền dạy dỗ đôi câu: “Thật ra tôi vẫn thấy món Đầu Sư Tử của cô hợp với nhà hàng hơn. Mấy món thanh đạm như kiểu Hoài Dương thì nguyên liệu đắt đỏ, làm khó, không lời nhiều. Giờ quán ăn phải quay vòng bàn nhanh mới hiệu quả, món này lại hợp với khẩu vị giới trẻ hơn.”

 

“Nếu cô thích Đầu Sư Tử thật, sau này hợp tác tốt, tôi cũng sẵn sàng chỉ dạy thêm cho cô.”

 

Trần Nhiễm gật đầu lấy lệ, trong lòng thì càng thấy may mắn vì đã đeo khẩu trang. Nếu không, chắc giờ phải cố gắng nặn ra nụ cười cho ông ta nữa thì đúng là cực hình!

 

Rất nhanh, Hứa Như Ý bước ra.

 

Cô ấy liếc mắt một cái đã nhận ra Dương Tĩnh Chu!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ông đến đây làm gì!"

 

Đồ mặt dày này mà cũng dám vác mặt tới đây sao?

 

Dương Tĩnh Chu không những không giận mà còn cười, giơ điện thoại ra khoe mã QR: “Tôi mua vé rồi đấy! Quét thử đi? Tôi trả tiền đàng hoàng, không lẽ lại không được vào?”

 

Ông ta đảo mắt nhìn quanh khung cảnh u ám rất hợp với nhà ma, tặc lưỡi hai tiếng: “Xem ra cô cũng không tệ đâu. Ngoài ba mươi tuổi rồi mà trang điểm lên vẫn ra dáng thiếu nữ. Sau này nếu nhà ma đóng cửa, về Thiên Khai Lâu làm phục vụ cho sư bá, sư bá tôi cũng không chê cô già.”

 

Hứa Như Ý tức giận đến mức liên tục hít sâu.

 

Cô ấy rất muốn đuổi ông ta ra ngoài, nhưng nghĩ đến việc ông ta đã mua vé, nếu đuổi mà bị ông ta thuê người lên mạng đánh giá xấu thì đúng là rắc rối to.

 

Chử Nam ở gần đó nhíu mày, phe phẩy tay xua mùi: “Gì mà thối thế... À, thì ra là có người miệng bị trĩ, nói chuyện cũng không giữ được phân!”

 

Nhiếp ảnh gia đứng cạnh phụ họa: “Bệnh thì phải chữa! Trĩ nặng quá thì ăn ít thôi!”

 

"Hai người các cậu..."

 

Dương Tĩnh Chu tức nghẹn, vừa định nói lại thì thấy mấy người kia cầm máy quay lỉnh kỉnh, mới nhận ra là blogger.

 

Đặc biệt là Chử Nam có vẻ quen quen, giống mấy người chuyên đánh giá đồ ăn.

 

"Thôi bỏ đi!"

 

Ông ta lập tức nín thinh, ngoan ngoãn đeo khẩu trang.

 

Thấy vậy, Hứa Như Ý mắt hơi đỏ, cố kiềm chế cảm xúc, đọc xong nội quy rồi để mọi người vào chơi.

 

Trần Nhiễm cúi đầu, né ánh mắt của mấy người quen, âm thầm theo sau Dương Tĩnh Chu.

 

Khu “địa ngục” mới nằm phía tay phải!

 

Mọi người được chia thành từng cặp, mỗi người chọn một khu vực.

 

“Mỗi trạm giải đố đều có Đầu Sư Tử, tám người mỗi người một viên. Ai làm xong trước cũng không được tranh của người khác, đồng ý hết chứ?”

 

“Không thành vấn đề! Tôi đến đây là vì Đầu Sư Tử và món đậu phụ Văn Tư mà!”

 

“Chuẩn luôn! Dù có ma thật đến cũng không giành được Đầu Sư Tử của tôi đâu!”

 

Sau khi thống nhất, mọi người bắt đầu chia nhóm. Trần Nhiễm nhanh chóng giành quyền chọn trước.

 

 “Tôi và ông đến khu vực địa ngục đầu tiên nhé!”

Món khoai lang kéo sợi mà cô chuẩn bị đã không thể chờ thêm được nữa!

 

...

Chương 63: Gấp lắm! Sáu mươi tuổi còn có thể vào nhà ma được không?

 

Hứa Như Ý thật sự đã bỏ nhiều công sức vào ngôi nhà ma này. Cốt truyện tổng thể thường xuyên được thay đổi và làm mới để tạo cảm giác mới lạ.

 

Một số kịch bản nhỏ cũng được điều chỉnh liên tục. Cô ấy còn cẩn thận quan sát phản ứng của người chơi qua camera để đánh giá hiệu quả.

 

Chính vì thế, Hàn Kiều mới đánh giá cao nơi này. Dù sao anh ta cũng không phải blogger ẩm thực, mà chuyên review nhà ma.

 

Trên đường đến khu "địa ngục", Dương Tĩnh Chu vừa đi vừa quan sát cảnh vật hai bên, trong lòng thấy có chút rờn rợn.

 

Trần Nhiễm liếc nhìn ông ta, hỏi: “Sợ à?”

 

Dương Tĩnh Chu hừ một tiếng: “Tôi mà sợ mấy trò này à? Giới trẻ giờ sống sướng quá. Hồi tôi còn trẻ từng ngủ cả ở nghĩa địa, có gì mà phải sợ?”

 

Người này nói câu nào nghe cũng khó chịu. Nếu không phải đang đợi ông ta ăn khoai lang kéo sợi, Trần Nhiễm thật sự không muốn nói chuyện.

 

Hôm nay, cô còn đặc biệt mượn một chiếc máy quay nhỏ từ Tiểu Lưu ở đồn cảnh sát. Máy quay tuy nhỏ nhưng ghi hình và ghi âm đều rất rõ. Cô giấu nó trong túi, rất kín đáo. 

 

"Được rồi, chúng ta đi nếm thử xem, món Đầu Sư Tử này rốt cuộc như thế nào."