Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 179



Dương Tĩnh Chu từng học làm món Đầu Sư Tử, là do chính ông Hứa dạy dỗ rất tận tâm.

 

Thế nhưng, trong bài kiểm tra chọn nguyên liệu, ông ta không biết suy nghĩ gì, chọn ngay ba lòng trắng trứng. 

 

Từ đó, ông ta cứ cảm thấy thầy thiên vị, không dạy mình món "tam sáo áp", chỉ dạy cho sư đệ.

 

Dù thế, ông ta cũng không thèm quan tâm!

 

Ông Hứa năm nào cũng lải nhải cái gì mà “Người hiểu mình rất hiếm, có ai nghe mình nói đâu”, cứ ôm khư khư bộ quy tắc cũ ấy thì có ích gì?

 

Ông ta lại đồng tình với cách nghĩ của lão Trần Vân Tòng hơn: Làm Đầu Sư Tử chỉ cần một lòng trắng trứng là đủ. Làm ngon đến mấy, người bình thường không cảm được thì cũng vô ích!

 

Ông ta bĩu môi, giọng mỉa mai: “Cái chỗ rách nát này làm tỉ mỉ như vậy, một ngày chỉ tiếp mấy người. Cháu gái nhà họ Hứa cũng không biết tính toán gì. Cả nhà này chắc thù tiền bạc lắm ha?”

 

Món ăn Hoài Dương xưa nay có nhiều triết lý bắt nguồn từ phong cảnh vườn tược Trung Quốc. Năm đó ông Hứa ép ông ta và sư đệ học thuộc rất nhiều cổ văn, bao gồm cả câu nói "Tuy do nhân tác, uyển tự thiên khai" (Tuy do người làm, nhưng lại như trời tạo) nguồn gốc của cái tên Thiên Khai Lâu, chính là danh ngôn của kế thành viên lâm đại gia Kế Thành thời Minh.

 

Đi dọc hành lang, Dương Tĩnh Chu càng lúc càng nói nhiều.

 

Khu "địa ngục" là một hành lang dài, ánh sáng trắng lờ mờ, lá rụng khô héo vương đầy. Nơi từng được gọi là "khúc quanh dẫn đến chốn yên tĩnh", giờ lại trở nên lạnh gáy.

 

Hành lang trống vắng, chỉ có Trần Nhiễm và Dương Tĩnh Chu. Trần Nhiễm cố ý bước nhẹ, gần như đè lên tiếng bước chân của ông ta.

 

Lúc nào Dương Tĩnh Chu cũng có cảm giác chỉ có một mình trong hành lang, nhưng vừa quay đầu lại thì thấy Trần Nhiễm, không biết từ lúc nào, đã tháo khẩu trang và xõa tóc dài.

 

Trong lòng ông ta khẽ rùng mình, miễn cưỡng tìm chuyện để nói: “Đầu bếp Trần, cô là người ở đâu vậy?”

 

Giọng Trần Nhiễm nhỏ, nhưng không đi theo câu hỏi của ông ta, mà hỏi ngược lại, giọng lạnh tanh: "Dương Tĩnh Chu, ông từng nói mình từng ngủ cả ở nghĩa địa. Nhưng ông còn nhớ ai là người nhặt ông từ đó về không?

 

Dương Tĩnh Chu khựng lại, hai tay vung loạn trong không trung, gào lên: "Là lão già đó nhặt tôi về thì sao? Tôi làm học trò bao nhiêu năm, sao ông ta không để con trai học nấu ăn mà cứ ép đồ đệ học?"

 

Trần Nhiễm nhìn ông ta đang kích động, trong lòng thấy buồn cười.

 

"Hứa Trác Hưng quả thực không để con trai ruột học nấu ăn, bởi vì con trai ông ấy không có thiên phú ở mảng này. Khi các người vào bếp, con trai ông ấy làm công việc vất vả nhất là sơ chế nguyên liệu. Khi các người luyện công, con trai ông ấy đang giúp các người g.i.ế.c lươn, đến nỗi ngón tay cái đều không duỗi thẳng ra được."

 

"Nói bậy! Cô thì biết cái gì! Cửa hàng đó là do ông ta tự mở, con trai ông ta giúp đỡ một chút thì sao?"

 

Ánh đèn trong hành lang không biết từ lúc nào cũng đã thay đổi màu sắc, từ trắng bệch biến thành màu đỏ quỷ dị, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá rụng xào xạc, và tiếng Dương Tĩnh Chu thở hổn hển.

 

Ánh đèn đỏ chiếu xuống, Trần Nhiễm đột nhiên cười một tiếng.

 

“Thật ra, ông vẫn hối hận vì chọn ba lòng trắng trứng, đúng không?"

 

Lần này mời Dương Tĩnh Chu đến nhà ma, Trần Nhiễm cũng không phải chỉ trông chờ vào món khoai lang kéo sợi.

 

Mấy ngày nay, cô đã "hành hạ" tất cả nhân viên của nhà ma, bao gồm cả bản thân. Kết luận là món khoai lang này có thể làm lộ ra suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng người ăn và khiến cảm xúc dâng trào mạnh hơn.

 

Nhưng nếu trước đó cảm xúc đã bất ổn, hiệu quả càng rõ.

 

Cô còn nhờ bạn ở đồn cảnh sát Kiều Đầu Lộ nhờ một chuyên gia phân tích tâm lý giúp đánh giá Dương Tĩnh Chu.

 

Quả nhiên, đúng như dự đoán: Người ông ta nghĩ đến nhiều nhất chính là người mà ông ta căm ghét nhất. ông Hứa đã nuôi ông ta từ nhỏ, nhưng chỉ một chút bất công cũng đủ khiến ông ta ghi thù.

 

Nếu thật sự chỉ quan tâm tiền, sao lại đặt tên nhà hàng là "Thiên Khai Lâu"?

 

Trần Nhiễm còn nhớ, lúc đó vị cảnh sát hình sự giỏi phân tích tâm lý còn giải thích cho cô: "Nếu cô không hiểu được tâm lý phức tạp này của ông ta, cô hãy nghĩ đến An Lăng Dung."

 

Cô nhớ lại câu nói này, lại hỏi lại một câu: "Dương Tĩnh Chu, ông có hối hận vì đã chọn ba lòng trắng trứng không?"

 

Ánh đèn đỏ hắt xuống, mái tóc dài của Trần Nhiễm buông xõa, khiến Dương Tĩnh Chu chợt thấy ớn lạnh.

 

“Tôi hối hận? Không! Dù tôi có chọn một lòng trắng trứng, dù có được truyền nghề, thì sao chứ? Giờ nhà hàng Thiên Khai Lâu làm ăn lớn như vậy, tôi quay lại hối hận làm gì?”

 

Cố tỏ ra mạnh mẽ, ông ta xoay người, sải bước về phía cuối hành lang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cái gì mà thần thần quỷ quỷ! Tôi không sợ!”

 

Năm đó, món "tam sáo áp" và "tam sáo áp" đều được truyền cho sư đệ. Ông ta chỉ muốn chứng minh: Không cần những quy tắc cứng nhắc ấy, ông ta vẫn thành công!

 

Đi vào khu vực "địa ngục", ông ta bỗng thấy một cái vạc dầu đặt ngay giữa cảnh trí.

 

"Ha ha." Dương Tĩnh Chu ngẩng đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm camera trong nhà ma: "Ở đây đợi tôi à? Tưởng tôi sợ sao? Cho dù các người có gọi lão già kia và tên phế vật kia cùng đến thì tôi cũng không sợ!"

 

"Tôi không hổ thẹn! Đều là các người nợ tôi!"

 

Cái vạc dầu này giống hệt cái mà sư đệ đã ấn tay vào năm đó.

 

Trần Nhiễm thấy ông ta bắt đầu mất bình tĩnh. Cô lặng lẽ điều chỉnh máy quay, nhắm vào ông ta.

 

"Thầy Dương, nói gì vậy? Đến giải đố đi, để nếm thử món Đầu Sư Tử."

 

Cô đưa ông ta một đôi đũa, rồi gắp một miếng khoai lang kéo sợi cho vào miệng.

 

Để trong nhà ma quá lâu, món khoai lang kéo sợi này đã không còn kéo ra được sợi nữa, nhưng vẫn là một món tráng miệng đạt tiêu chuẩn.

 

Dương Tĩnh Chu cầm đũa, gắp một miếng khoai lang ăn. Ông ta nhai mạnh, như đang trút giận vào món ăn.

 

Khoai lang rút tơ đã nguội, lớp vỏ đường bên ngoài hơi cứng, mang theo vị giòn tan. Dương Tĩnh Chu nhai ngấu nghiến, vẻ mặt cũng cau có, giống như đối với miếng khoai lang đó có thù sâu hận lớn.

 

Trần Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân từ xa. Bước chậm rãi, kèm theo tiếng xích sắt kéo lê – giống như tiếng của một ông già tập tễnh đi.

 

Đúng vậy, NPC ma quỷ của khu vực "địa ngục" này chính là ông Hứa.

 

Cô ấy đã tính toán thời gian rất kỹ, cố tình giữ chân Dương Tĩnh Chu ở đây cho đến khi ông ấy đến.

 

Dương Tĩnh Chu ngẩng đầu nhìn qua.

 

Từ ngày vụ việc xảy ra, ông ta chưa từng trở lại, càng chưa từng gặp lại sư phụ. 

 

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy gương mặt bị bỏng của ông Hứa.

 

Hiệu ứng đặc biệt hương vị của khoai lang kéo sợi đã phát huy tác dụng!

 

"Ha ha ha, lão già, ông hối hận rồi sao?"

 

"Chính ông bảo tôi chọn mà! Còn nói gì mà tri kỷ hiếm gặp! Tại sao tôi chọn ba lòng trắng trứng thì không dạy tôi tam sáo áp?"

 

"Dựa vào cái gì đều dạy cho sư đệ! Dựa vào cái gì!"

 

"Ông tưởng cậu ta là thứ tốt đẹp gì sao? Nó nghiện ma túy vì tôi đưa nó hai điếu thuốc thôi đấy! Cái loại người ấy mà ông cũng tin tưởng à?"

 

"Thế giới này chỉ có tiền là quan trọng nhất, cái gì mà trù nghệ, cái gì mà vọng đoạn thiên nhai lộ... Ông đã đứng thứ mười trên Bảng Thiên rồi, bây giờ ông có cái gì? Năm đó những thực khách từng ăn tam sáo áp của ông có ai còn nhớ đến ông không!"

 

"Ông tưởng đây là mấy chục năm trước sao? Ông tưởng ông có thể chọn được đồ đệ giống như ông sao?"

 

Tiếng xích sắt ngày càng gần, ông Hứa đi đến gần thêm vài bước.

 

Nửa bên mặt của ông ấy dữ tợn, vặn vẹo như ác quỷ, nhưng Trần Nhiễm, người đã được ông ấy chỉ dạy nấu ăn, biết rằng, khi ông Hứa nhìn cô bảo Hứa Như Ý xoa bóp ngón tay cho cô, ánh mắt lại từ bi như Bồ Tát.

 

Ông ấy càng đi càng gần, ma nữ ở phía xa không biết từ lúc nào cũng đã lượn lờ đến.

 

Tiếng khóc của ma nữ, tiếng gió vặn vẹo, tiếng xích sắt va chạm, cộng thêm tiếng lá rụng xào xạc.

Trần Nhiễm bấm nút chiếc loa bluetooth giấu trong túi.

Cô thu âm rất đơn giản, chính là tiếng của vạc dầu.

 

Dầu nóng lên, là có tiếng.