Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 202



Nhìn ánh mắt quá mức kinh ngạc của cô, Đường Dương cũng có chút ngại ngùng.

 

"Haizz, đều là do tôi tạm thời làm bừa... Mọi người ăn tạm nhé, ăn tạm thôi! Cô yên tâm, tuy không cho nhiều gia vị, nhưng con lợn này được lợn nuôi bằng ngũ cốc mới thịt sáng nay, sẽ không có mùi vị kỳ lạ gì đâu!"

 

Không biết cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đã luyện tập hạng mục gì, cánh tay vẫn còn hơi run.

 

Cô ấy hào phóng chia sẻ bột ớt trong đĩa của mình: "Nếu chị ăn không quen, chấm thử cái này xem sao?"

 

Trần Nhiễm khéo léo từ chối, dù sao cô cũng không nếm được mùi vị, chắc hẳn cũng không đến nỗi khổ sở lắm đâu nhỉ?

 

Cô gắp một miếng thịt thăn, cho vào miệng bắt đầu nhai.

 

Khô.

 

Dù không nếm được mùi vị, nhưng miếng thịt thăn khô khốc này trong miệng cũng khiến cô vô cùng khó chịu. Những học viên còn lại có vị giác, rốt cuộc làm thế nào mà nuốt trôi được cơm chứ?

 

Trần Nhiễm đang kinh ngạc thì nghe Đường Dương nói: "Mau ăn nhanh lên! Người luyện võ ham mê ăn uống làm gì? Ăn không được thì chứng tỏ vẫn chưa đủ đói, ngày mai tiếp tục tăng ca luyện tập!"

 

Sau một tràng thở dài, chậu thịt thăn luộc này, lại được tiêu diệt một cách thần kỳ.

 

Ngược lại, Trần Nhiễm không có vị giác, lại trở thành người ăn ít nhất. Cô từ chối miếng thịt lợn thứ hai, dùng bông cải xanh luộc bên cạnh ăn hết nửa bát cơm.

 

Đồ ăn này healthy đến mức cô còn có chút không quen.

 

Sau bữa ăn, cô gái nhỏ vừa chia sẻ bột ớt cho cô mang theo vẻ mặt đầy mong đợi hỏi cô: "Chị ơi, cô giáo đã nói với chị yêu cầu về việc nấu ăn chưa ạ?"

 

Trần Nhiễm thành thật trả lời: "Nói rồi, phải ít dầu ít muối..."

 

Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân run rẩy trở về ký túc xá.

 

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, trong ký túc xá lại vang lên một loại âm thanh thê thảm khác. Là mấy thầy giáo của võ quán đang giúp mọi người mát xa và kéo giãn gân cốt.

 

Trần Nhiễm tò mò nhìn sang, vừa lúc gặp Đường Dương từ ký túc xá nữ đi ra: "Cô cũng thử xem?"

 

"Không không không không, tôi đi xem nhà bếp thế nào, chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai."

 

Mang theo con d.a.o phay bằng thép của mình, Trần Nhiễm đi vào bếp kiểm tra một lượt.

 

Người xưa có câu, nghèo văn giàu võ.

 

Người có thể đi học võ, thông thường, gia đình ít nhiều gì cũng có chút của cải.

 

Người mở võ quán tự nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Các loại dụng cụ nhà bếp ở đây đều rất đầy đủ, tuy chủng loại gia vị không nhiều, nhưng chất lượng của mỗi loại đều rất tốt.

 

Trước đó Đường Dương đã dặn dò cô, nguyên liệu cũng sẽ có người chuyên mang đến vào buổi sáng.

 

Lúc ăn cơm cô đã chú ý quan sát, tuy mùi vị rất tệ, thậm chí có thể nói là gần như không có mùi vị, nhưng mọi người ăn cũng không ít.

 

Ngày mai cô phải nấu nhiều hơn một chút rồi!

 

Tất nhiênữa sáng vẫn là bánh mì kẹp rau là thích hợp nhất, Trần Nhiễm trộn bột trước, để trong tủ lạnh cho khỏi nở, lại mất thêm hai tiếng đồng hồ chuẩn bị rau, sau đó mới lững thững trở về ký túc xá trong tiếng kêu thảm thiết của các học viên.

 

Võ quán đi ngủ rất sớm, sáng sớm lại có lớp học, Trần Nhiễm đặt báo thức bốn giờ rưỡi, dù trời tối đen như mực mà đã bò dậy bắt đầu nấu ăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tình cảnh bữa ăn trước khiến cô vô cùng kinh ngạc, hôm nay phải cho Đường Dương này thấy, dù ít dầu ít muối, cũng không đến mức dọn cả món thịt thăn luộc như vậy lên!

 

Vừa hay, cô mới học ở chỗ ông Hứa một tháng, đối với việc điều vị lại càng thêm hiểu biết rõ.

 

Món ăn Hoài Dương là hệ món ăn coi trọng kỹ xảo, coi nhẹ gia vị, hầu như tất cả các món ăn đều có vị mặn ngọt vừa phải, thanh đạm ít dầu. Sau khi những kỹ xảo này được Trần Nhiễm lĩnh hội thông thạo, thì không chỉ có thể dùng trong món ăn Hoài Dương.

 

Protein của bữa sáng, cô chọn đùi gà. Đùi gà được lọc da lọc xương, chỉ thêm chút muối ướp qua một đêm.

 

Sau khi lọc da thì đùi gà có lượng calo thấp, nhưng bề mặt vẫn còn một chút mỡ. Lúc này, không cho dầu vào chảo mà cho trực tiếp đùi gà vào, trong quá trình chiên, không những giúp đùi gà ngấm gia vị hơn, mà còn ép được hết mỡ gà ra ngoài.

 

Nếu chỉ đơn thuần như vậy, hương vị của đùi gà vẫn có chút nhạt nhẽo. Nhưng tổ tiên không chỉ biết đến dầu đậm màu đỏ là những món ăn nhiều dầu mỡ, gia vị, dân tộc Trung Hoa cũng có cách tăng thêm hương vị mà không cần tăng thêm calo!

 

Trần Nhiễm gắng sức ôm một chiếc nồi lớn, đặt ở bên ngoài nhà bếp.

 

Các học viên cũng đã thức dậy, khi đi ngang qua đều có chút tò mò nhìn động tác của Trần Nhiễm.

 

Đường Dương vừa thúc giục học viên, vừa tò mò dừng lại.

 

Trong bếp rộng như vậy, sao còn mang nồi ra ngoài làm gì? Cô ấy nhìn Trần Nhiễm cầm lọ đường đổ vào nồi, có chút lo lắng giơ tay ngăn lại: "Không được ăn đường!"

 

Phía học viên vang lên một tràng tiếng thở dài thất vọng.

 

"Nấu nước dùng cũng không được!"

 

Đường Dương còn tưởng Trần Nhiễm định làm món kho tàu, vội vàng ngăn cô lại: "Thật sự không được thì có thể cho chút xì dầu nhạt..."

 

"Cô yên tâm, không cho đường này vào món ăn!"

 

Trần Nhiễm đảm bảo với Đường Dương một lần, lấy ra một cái vỉ hấp lớn, đặt lên trên lớp đường trắng trong nồi, sau đó đem đùi gà xếp gọn gàng lên trên.

 

Trước khi cho đường, nồi đã được làm nóng. Nếu không phải cô làm đầu bếp nhiều năm khiến tay đã chai sạn, thì thật sự không dễ dàng xếp đùi gà vào cho ngay ngắn.

 

Rất nhanh, đường đã bị cháy, một mùi khét nồng nặc lan tỏa khắp sân.

 

Không phải cô muốn nấu nước dùng, mà là muốn hun khói đùi gà này một lượt!

 

Chỉ có điều, theo động tác của Trần Nhiễm, trái tim của các học viên trong sân càng ngày càng lạnh lẽo.

 

Còn tưởng rằng đầu bếp mới đến món ăn sẽ ngon hơn một chút, khói bốc nghi ngút thế này, thật sự có thể ăn ngon sao?

 

Thời gian khói bốc nghi ngút không kéo dài quá lâu, Trần Nhiễm đã xem kỹ hướng gió, ở hướng gió thổi hun khoảng năm phút thì tắt lửa, vào trong thái rau cán bánh.

 

Rất nhanh, khi các học viên tập luyện xong chuẩn bị ăn sáng, bánh mì kẹp và các nguyên liệu của Trần Nhiễm đều đã chuẩn bị xong, đùi gà hun khói cũng được cô lấy ra khỏi nồi, lần lượt nhét vào từng chiếc bánh mì.

 

Đường Dương cầm một chiếc trước.

 

Xét đến khẩu phần ăn của học viên võ quán, lần này bánh mì được làm lớn hơn, cầm trên tay gần bằng một chiếc hamburger cỡ lớn.

 

Cô ấy cắn thử một miếng.

 

Ccắn xuống một miếng,độ ngon cũng không hề thua kém hamburger!

 

Hơn nữa, nếm kỹ lại, độ mặn nhạt rất phù hợp với yêu cầu của cô ấy, chiếc bánh mì này ăn vào không hề mặn, thậm chí có thể nói là hơi nhạt. Nhưng đồng thời, hương vị lại vô cùng phong phú!

 

Thịt đùi gà vừa mềm vừa ngon, lại mang theo một hương vị hun khói. Mùi hun khói này đã trung hòa rất ưu nhược điểm vị hơi nhạt của thịt đùi gà, mang đến cho vị giác một sự kích thích hoàn toàn mới.