Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 203



Hơn nữa, thịt đùi gà đã chiên ép ra một chút mỡ, khiến cho cả miếng thịt có lượng calo cực thấp, đồng thời lại có hương vị và cảm giác tuyệt vời như thịt xông khói.

 

Không chỉ có mùi hun khói này... còn có những hương vị khác, Đường Dương không nếm ra được, cô ấy chỉ biết là ngon!

 

Cô ấy thăm dò hỏi Trần Nhiễm: "Không cho loại nước sốt không nên cho nào vào chứ?"

 

"Không có! Yên tâm đi!"

 

Tuy rằng hiện nay chế độ ăn uống lành mạnh đề cao ít dầu ít muối, nhưng trong dòng sông dài lịch sử, không phải lúc nào, người dân cũng được ăn đủ lượng muối cần thiết.

 

Vì vậy, có một số dân tộc đã tìm thấy vị cay để thay thế vị mặn, có một số vùng đã tìm thấy vị chua để thay thế vị mặn.

 

Không còn cách nào khác, dân tộc Trung Hoa giỏi lợi dụng tài nguyên bản địa, tạo nên một bức tranh non sông gấm vóc như vậy.

 

Mà chiếc bánh mì kẹp này của Trần Nhiễm, chính là khéo léo lợi dụng vị chua, cay và hun khói, những tầng hương vị khác nhau này, đã khéo léo bù đắp cho nhược điểm thiếu vị mặn.

 

Đồng thời, đùi gà là nguyên liệu chính được chế biến bằng cách chiên, khiến cho lượng mỡ vốn đã ít ỏi bám hết lên bề mặt, tối đa hóa việc lợi dụng chút mỡ này mang lại cảm giác thỏa mãn cho khẩu vị.

 

"Một chút vị chua, là do sữa chua lên men tối qua, vị cay là do ớt chuông tạo ra. Để hòa hợp hơn với hương vị hun khói của đùi gà, ớt chuông tôi cũng chiên không dầu."

 

Đường Dương mang theo chút do dự, lại cắn thêm một miếng bánh mì kẹp này.

 

Lần này, có gợi ý, cô ấy đã nếm ra được những hương vị mà Trần Nhiễm nói!

 

Một chút vị chua và hương sữa giống như sốt salad, là sữa chua.

 

Còn có vị cay của ớt chuông, cộng thêm hương vị hun khói, mấy tầng hương vị khác nhau, đã tạo nên một chiếc bánh mì kẹp kiểu Trung Quốc hoàn hảo.

 

Mà trong đó, bất kể là nước sốt hay rau, thậm chí cả đùi gà lọc da làm nguyên liệu chính, lượng calo đều tuyệt đối không vượt quá tiêu chuẩn. Ớt chuông lại càng là một trong những loại rau có hàm lượng vitamin cao nhất.

 

"Được rồi, ăn cơm thôi! Ăn rất ngon, mọi người ăn nhiều một chút, buổi sáng còn phải đứng tấn nữa."

 

Tuy nhiên, phần lớn học viên đều không tin tưởng vào vị giác của Đường Dương cho lắm.

 

Một người có thể làm ra món thịt thăn luộc, bị nghi ngờ về vị giác, cũng là chuyện bình thường.

 

Cô gái nhỏ hôm qua định chia bột ớt cho Trần Nhiễm tiến lên, thăm dò cầm lấy một chiếc bánh mì kẹp, có chút do dự cắn xuống.

 

Rất nhanh, sự do dự này đã biến thành sự nuốt chửng! Thậm chí, một chiếc bánh mì kẹp còn chưa ăn xong, cô ấy đã trực tiếp với lấy chiếc tiếp theo!

 

"Ngon quá!"

 

"Mùi vị này thật sự rất giống hamburger..."

 

"Này, cậu lấy cái thứ ba rồi?"

 

Vẻ mặt đắc ý của Trần Nhiễm cũng lập tức tan biến, không nhịn được đi đến duy trì trật tự: "Hai cái là đủ rồi! Mỗi người hai cái!"

 

Mỗi chiếc bánh mì kẹp đều được nhét đầy một chiếc đùi gà đấy!

 

Theo tính toán của cô, mỗi người hai cái là đủ cung cấp năng lượng rồi.

 

Khẩu phần ăn của cô cũng không nhỏ, bánh mì kẹp lớn như vậy nên cô cũng chỉ ăn được một cái mà thôi.

 

"Hai cái không đủ!"

 

"Cho tôi thêm một miếng nữa đi! Không được thì cho tôi một cái không kẹp thịt cũng được!"

 

"Tôi có cảm giác như cả tháng nay tôi chưa được ăn món gì có mùi vị rồi, có c.h.ế.t no tôi cũng cam lòng!"

 

Một số ký ức về trường mẫu giáo, lại ùa về trong tâm trí Trần Nhiễm.

 

Không cần biết đồ ăn nấu nhiều bao nhiêu, cuối cùng đĩa mang về đều sạch bong!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đồ ăn trưa, chắc lại phải nấu nhiều hơn một chút rồi.

 

"Làm gì đấy, rơi xuống đất rồi đừng nhặt!"

 

"Nước sốt cũng không được dùng ngón tay chấm! Còn cậu, làm gì đấy, dừng tay!"

 

Có một học viên thấp bé ăn rất chậm, vừa ăn chiếc bánh mì kẹp trên tay, vừa dùng tay kia giơ cao chiếc còn lại.

 

Kết quả không ngờ, cậu ta chỉ lo bảo vệ chiếc đang ăn, chiếc còn lại bị người ta cắn mất một nửa!

 

Sau một hồi gà bay chó chạy, Đường Dương lôi mấy người ra phạt, trước khi đi còn dặn dò Trần Nhiễm: "Đầu bếp Trần, bữa trưa nấu nhiều một chút nhé!"

 

Trần Nhiễm cũng có chút kinh hồn bạt vía gật đầu.

 

Không phải cô chưa từng trải qua cảnh tượng khách hàng tranh giành đồ ăn, nhưng mức độ tranh giành đồ ăn của một đám học viên học võ, vẫn hơi vượt quá sức tưởng tượng của cô.

 

Sao còn có người nhảy qua đầu người khác thế kia!

 

Mà bữa trưa, cô tạm thời thêm hai món và một nồi cơm, vẫn bị đám học viên này ăn sạch.

 

Trải qua hai bữa cơm thử thách, Đường Dương đã vô cùng yên tâm về tay nghề của Trần Nhiễm, bây giờ điều khiến cô ấy lo lắng là khẩu phần ăn co được dãn được của đám học viên này.

 

Sự khác biệt quá rõ ràng!

 

Trước đây khi cô ấy làm ức gà luộc, mỗi người một miếng còn thừa, bây giờ Trần Nhiễm nấu bò hầm cà chua, hầm tận hai nồi mà vẫn không đủ ăn?

 

"Quy định khẩu phần ăn đi!"

 

"Đúng vậy, không thể để đám nhóc này ăn uống vô độ được." Mộtt giáo viên khác mồ hôi nhễ nhại: "Chiều nay luyện thế đứng, mới tập được hai động tác, có một đứa đã nôn ra đầy đất..."

 

Đường Dương vô cùng tức giận: "Là ai ăn đến nôn? Buổi trưa tôi còn chưa được ăn no, nó lại lãng phí nhiều như vậy?"

 

Có phải là vấn đề lãng phí không?

 

Một giáo viên khác hắng giọng, lúc này Đường Dương mới phản ứng lại: "Ồ, đúng vậy, nên quy định khẩu phần ăn, nếu không ăn quá no cũng không tốt cho dạ dày."

 

Mấy giáo viên của võ quán vừa quy định khẩu phần ăn, thì Trần Nhiễm đang bận rộn trong bếp, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng "ting" đã lâu không nghe.

 

Cô không nhịn được dừng động tác trong tay trêu chọc hệ thống.

 

"Cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi à, còn tưởng mày bị c.h.ế.t máy rồi chứ."

 

Mấy món ăn lớn mà Trần Nhiễm học được gần đây, đều là món ăn Hoài Dương học được từ ông Hứa, còn công thức nấu ăn mà hệ thống cung cấp, đã lâu không thấy.

 

Ngay cả gợi ý địa điểm nhiệm vụ lần này, hệ thống cũng không kèm theo gợi ý kỹ năng.

 

Trần Nhiễm mở giao diện hệ thống, xem nhiệm vụ hệ thống lần này.

 

[Điều chỉnh công thức nấu ăn theo nhu cầu của thực khách, là kỹ năng mà mỗi đầu bếp phải nắm vững.]

 

[Yêu cầu nhiệm vụ: Dựa trên nền tảng món giò heo hầm, cải tiến, làm ra món thịt bò kho phù hợp với yêu cầu của võ quán.]

 

[Phần thưởng nhiệm vụ: Gợi ý nâng cao kỹ năng.]

 

Trần Nhiễm có chút thất vọng.

 

Cô còn tưởng rằng ở võ quán này có thể tiếp tục nâng cao kỹ năng, không ngờ, đây vẫn chỉ là một trạm trung chuyển.

 

Tuy nhiên, nhiệm vụ của hệ thống thì vẫn phải làm, hơn nữa nhiệm vụ này quả thực đã cho cô một gợi ý nhất định.

 

Ít dầu ít muối, chẳng phải món giò heo hầm trước đây chính là công thức như vậy sao?

 

Không chỉ là ít dầu ít muối ít gia vị, trong công thức món giò heo hầm, thậm chí những loại hương liệu cũng rất ít, hương vị chủ yếu đều do rau tươi cung cấp.