Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 212



Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào thịt bò luộc, chỉ có một người, ánh mắt sắc bén chú ý đến món "thịt viên" đó!

 

Hạ Hân, người đã xem xong tất cả các video trên kênh ẩm thực địa phương, vẫn chưa ngủ dưới sự hỗ trợ của hai cốc cà phê Mỹ đậm đặc.

 

Cô ấy bắt đầu xem tất cả các video địa phương một cách ngẫu nhiên.

 

Không phụ lòng người có công, Hạ Hân, người đã xem được video võ thuật này, đã nhận ra viên thịt tròn đó ngay lập tức.

 

Đó không phải là thịt viên, đó là đầu sư tử!

 

Ngay cả khi đã thay đổi loại thịt sử dụng, đầu sư tử hầm thanh đạm do Trần Nhiễm làm vẫn đạt tiêu chuẩn hạng nhất.

 

Thứ nhất, bề ngoài của viên thịt không hề nhẵn mịn, không chỉ có thể nhìn thấy những hạt thịt lớn, mà còn có thể tưởng tượng được cảm giác đàn hồi tuyệt vời của hạt thịt trong miệng.

 

Vẻ ngoài hạt hạt như vậy mới giống đầu sư tử trong thẩm mỹ truyền thống của Trung Quốc. Cho dù là sư tử đá bên ngoài phủ nào, chẳng phải đều có bờm hạt hạt như vậy sao?

 

Thứ hai, khoảnh khắc người đăng bài đưa đũa chạm vào đầu sư tử, đầu sư tử đó đã rung ba lần trước khi bị đũa đ.â.m và gắp vỡ làm đôi.

 

Và từ mặt cắt của đầu sư tử có thể thấy, hàm lượng thịt như vậy chắc chắn không phải nhờ tinh bột mới đạt được độ đàn hồi như vậy!

 

Đây là đầu sư tử hầm thanh đạm, là món đầu sư tử hầm thanh đạm mà Trần Nhiễm đã học được ở nhà ma!

 

Hạ Hân kích động đến mức suýt nhảy khỏi giường!

 

Cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy tung tích của Trần Nhiễm!

 

Ngay cả khi bây giờ đã là chín giờ tối, phản ứng đầu tiên của Hạ Hân vẫn là lập tức chạy đến đó để bắt Trần Nhiễm. Còn nhóm tìm người Bình Sơn, để sau hãy nói.

 

Tuy nhiên, ngay khi mặc quần áo xong, Hạ Hân đột nhiên bình tĩnh lại.

 

Cô ấy ngồi lại trên giường, buộc mình phải bình tĩnh, xem lại video từ đầu đến cuối.

 

Cảnh chiến đấu mạnh mẽ, tung hoành ngang dọc.

 

Chưa kể đến việc làm sao để lẻn vào nơi này, ngay cả khi cô ấy có thể lẻn vào thì cô ấy có thực sự có thể giành được thức ăn từ tay những người này không?

 

Chương 74: Người không gắp được miếng thức ăn nào trong video, trông có vẻ quen quen.

 

Hạ Hân do dự, mở đi mở lại đoạn video ngắn đến ba lần. Thời gian này, đoạn video này càng lúc càng có nhiều bình luận hơn.

Một vài bình luận giống hệt như tiếng lòng của cô ấy.

“Nếu tôi bị thả vào võ quán này, chắc tôi sẽ vào bằng chân và ra bằng nạng. Không bị đánh bầm dập thì cũng đói lả vì không giành được đồ ăn.”

“Người đăng video này mỗi ngày đều siêng năng luyện tập, vậy mà cuối cùng chỉ ăn được bát cơm trắng với canh sao?”

 

“Mọi người có để ý đến ông thầy nhỏ kia không? Cảm giác như anh ta ăn vụng suốt thôi. Mỗi lần giơ đũa là gắp được đồ ăn, nhìn chẳng thấy võ công cao siêu gì, chỉ thấy hơi... ham ăn.”

Hạ Hân ngồi xem bình luận một hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định.

Đã đến lúc thả đám đàn ông vô dụng đó ra để thăm dò đường đi rồi!

 

Nếu độ khó tranh giành đồ ăn trong võ quán này thấp hơn một chút, dù cô ấy phải học võ để có đồ ăn, cô ấy cũng sẽ không nói cho người khác biết.

Nhưng mâm cơm ở đây chẳng khác nào đại hội võ thuật. Cô ấy có cảm giác, nếu lên bàn thì cũng chỉ ăn được mỗi cơm trắng.

Hạ Hân hít sâu một hơi, mở nhóm chat “Sát nhân sói ẩm thực”, gửi liền ba biểu tượng cảm xúc “diễn viên xuất sắc”, rồi mới soạn tin: “Tôi tìm thấy Trần Nhiễm rồi!”

“Cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nhanh vậy sao?”

 

“Lần này lại là cửa hàng nào?”

 

Dù đã khuya lắm rồi, ba người còn lại trong nhóm vẫn chưa ai ngủ. Không rõ họ đang dán mắt lên mạng tìm Trần Nhiễm, hay chỉ đang than thở vì trót nạp tiền chơi game hồi chiều.

“Ngay gần tiệm làm tóc, số 13 đường Trường An, tên chỗ đó là võ quán Đường Thị.”

Vừa nghe đến bốn chữ “võ quán Đường Thị”, nhóm im lặng hẳn.

Chử Nam và nhiếp ảnh gia thì không sao, chỉ có Vương Chiêu Sơn đang ngồi bật dậy, rồi lại nằm xuống.

 

Dù trong lòng vẫn nghĩ mình còn khỏe, vẫn còn là một chú trung niên có thể xông pha, nhưng thật ra ông ấy cũng đã hơn năm mươi rồi…

Sờ vào cái eo già đang ê ẩm, Vương Chiêu Sơn khẽ thở dài.

Vừa thoát khỏi nhà ma, lại phải lao vào võ quán. Muốn ăn ngon thôi mà, sao lại gian nan đến thế?

“Haha, lão Vương sao không nói gì?”

 

Nhìn nhiếp ảnh gia chế giễu mình trong nhóm, Vương Chiêu Sơn tức tối nói: “Trêu cái gì mà trêu! Ít ra tôi còn tập một bài Kim Cương Công mỗi ngày, mấy người chưa chắc có nền tảng bằng tôi đâu nhé!”

 

Chử Nam định phản bác, nhưng ngẫm lại một lúc thì nhận ra… ông ấy nói đúng thật!

Bốn người trong nhóm, có lẽ sức khỏe của Vương Chiêu Sơn là tốt nhất.

“Dù sao thì ngày mai cũng nên đến xem thử. Hạ Hân, mai đi cùng luôn nha?”

Dù đã gửi thông tin về võ quán cho cả nhóm, nhưng Hạ Hân vẫn giữ lại một phần: Đoạn video quay cảnh tranh giành đồ ăn gay gắt trên bàn ăn, cô ấy không chia sẻ.

“Ngày mai mọi người cứ đi trước đi, tôi thấy không được khỏe lắm, muốn nghỉ ngơi một ngày.”

 

Chử Nam có linh cảm chẳng lành, nhưng đã có địa chỉ trong tay thì chẳng có lý do gì để bỏ qua cơ hội được ăn đồ ăn Trần Nhiễm nấu cả.

Sáng hôm sau, ba người có mặt ở cửa võ quán Đường Thị lúc hơn năm giờ sáng.

Võ quán này không nổi tiếng ở địa phương. Khi bắt taxi đến, ngay cả tài xế cũng ngạc nhiên vì chưa từng nghe nói chỗ này có võ quán nào.

Vừa bước xuống xe, Vương Chiêu Sơn đã thấy Chử Nam đứng đó, còn anh nhiếp ảnh gia đang vác máy quay chuẩn bị ghi hình.

 

“Sao rồi? Có vào được không?”

 

Chử Nam lắc đầu, vẻ mặt khó xử, vẫy tay ra hiệu Vương Chiêu Sơn lại gần.

 

“Ông tự xem là biết.”

 

Học viên của võ quán dậy rất sớm. Khi họ tới nơi, vừa đúng lúc các học viên đang tập một bài gọi là “xoay kình” theo cặp.

 

“Xoay kình” nghe có vẻ, nhưng thực chất là nắm rõ quy luật phát lực của cơ thể con người.

 

“Tứ lạng bạt thiên cân” của Thái Cực Quyền, nói trắng ra là nắm rõ quy luật phát lực của cơ thể con người, dự đoán trước cách đối phương phát lực thông qua xu hướng cơ bắp của đối phương trước khi đối phương bắt đầu phát lực.

 

Ví dụ, kiểu như người sắp đá chân thì thường xoay hông, hạ vai, nếu nhìn ra sớm, chỉ cần chút sức cũng phá được thế, kiểu như “ra tay sau mà vẫn nhanh hơn”.

 

“Xoay kình” là các học viên đang tập để cảm nhận những dấu hiệu này từ bạn tập.

 

Nhưng chỉ vài phút xem thôi đã khiến ba người choáng váng!

 

Chuyện gì đây? Hai người nắm tay đứng đối mặt, đột nhiên một người xoay nhẹ một cái, người kia đã bị hất văng ra ngoài?

 

Hơn nữa, đây là cú ngã thật sự! Tiếng “bịch” nặng nề khi cơ thể người rơi xuống đất khiến Chử Nam nghe mà mặt tái mét.

 

Dù từng theo dõi hành trình của Trần Nhiễm nhiều lần, cả đến nhà ma ông ấy cũng đi cho bằng được, nhưng lần này là lần đầu tiên Vương Chiêu Sơn cảm thấy… muốn bỏ cuộc!