Nhưng rồi, nhớ đến bát cháo gà giản dị mà ngon khó quên ấy, ông ấy hít sâu một hơi, bước về phía cửa võ quán.
Chử Nam sợ hãi kéo ông ấy lại: “Ông Vương! Nghĩ lại đi! Nghĩ lại đi!”
Nhiếp ảnh gia cũng giữ chặt: “Từ từ đã! Coi thêm đã!”
Anh ta thì thầm than thở với Chử Nam: “Trần Nhiễm dạo này bị ảnh hưởng ghê rồi, nhà ma còn đỡ, giờ chơi chiêu lôi tụi mình vào võ quán thế này thì hơi ác đó…”
Hai người ra sức kéo Vương Chiêu Sơn đang muốn gõ cửa lại, sợ ông ấy bị bát cháo gà làm mờ lý trí, lao vào gọi cửa rồi bị người ta quật cho gãy xương.
Vương Chiêu Sơn giãy giụa: “Để tôi vào hỏi! Hỏi chút thôi! Với lại họ là học viên chuyên nghiệp, đâu phải cứ gọi cửa là đánh mình liền. Mà các cậu tưởng loại võ quán này muốn vào là vào được chắc? Họ đâu có nhận người dễ vậy?”
Vương Chiêu Sơn, người đã từng tập Kim Cương Công nên hiểu rõ hơn hai người kia về giới võ.
Trong sân, Đường Dương đã thấy nhóm người này từ sớm. Nhưng vì không thích chiếc máy quay cồng kềnh mà anh nhiếp ảnh gia mang theo, nên cô ấy không chủ động ra hỏi.
Lúc này, cuối cùng Vương Chiêu Sơn cũng giãy giụa đến trước cửa, rồi gõ cửa. Đường Dương chắp tay sau lưng, thong thả thả bước ra, hỏi qua hàng rào: “Có việc gì đó?”
Đường Dương luyện võ lâu năm, da dẻ săn chắc, nhìn không rõ tuổi, nhưng lại toát ra một vẻ nghiêm túc khó gần.
Bị ánh mắt của cô ấy nhìn chằm chằm, Vương Chiêu Sơn suýt quên mình định nói gì.
“Tôi muốn hỏi, có thể vào ăn... à không, vào học võ được không…”
Học võ?
Đường Dương nheo mắt quan sát Vương Chiêu Sơn từ đầu đến chân: "Chú đây chắc cũng ngoài năm mươi rồi nhỉ?"
Vương Chiêu Sơn suýt chút nữa nhảy dựng lên!
“Năm mươi tư! Năm mươi tư!”
Đường Dương gật đầu, không hề bị Vương Chiêu Sơn sắp nổi giận ảnh hưởng: “Chú nhìn xem cái không khí trong sân này, chú vào học võ ư?”
Vương Chiêu Sơn ngó theo, đúng lúc Đồ Tiểu Ninh tung cú đá thấp vào sư tỷ Hàn. Chưa kịp thu chiêu, đã bị sư tỷ Hàn dùng tay kéo lên, quay người đánh ngã ngửa ra sau.
Nhìn thấy Đồ Tiểu Ninh ngồi dạng chân trên đất, Vương Chiêu Sơn gò má giật giật, chân hơi mềm, dây chằng ở đùi cũng co giật theo.
“Chú muốn học thật sao?”
Đường Dương hỏi xong câu này, Vương Chiêu Sơn còn chưa trả lời, đúng lúc thầy giáo Trịnh gọi các học viên ăn cơm.
"Được rồi, thu dọn rửa tay hết đi ăn sáng! Sáng nay ăn cháo gà!"
Cháo gà!
Ý định từ bỏ vừa nảy sinh của Vương Chiêu Sơn, bị câu nói này đánh tan ngay lập tức!
Một dòng m.á.u nóng dồn lên não ông ấy.
“Tuy tôi tuổi hơi cao, nhưng tôi thực sự muốn học một chút! Trước đây tôi cũng luyện Kim Cương Công lâu rồi, chỉ cần cô dạy một vài chiêu cơ bản để tôi về tự tập cũng được.”
Đường Dương đang chờ được bát cháo gà, nghe thấy vậy quay lại: “Thử làm một tư thế xem nào.”
Không hiểu tư thế là gì, nhưng Vương Chiêu Sơn tự túc làm lại mấy động tác võ Kim Cương Công mà ông ấy biết.
Đường Dương nhếch mép, người này làm ba động tác, nhưng có một nửa động tác không đúng.
“Hơi vẹo cột sống? Thoái hóa cơ lưng? Cột sống lệch, cơ lưng yếu. Thường đi bộ hay đi nhanh chắc chân trước hay đau?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Chiêu Sơn gật đầu lia lịa.
“Được rồi, vậy chú vào đây tập thử đi, tôi sẽ sửa cho chú mấy động tác Kim Cương Công này.”
Đường Dương không có hứng thú với việc nhận đồ đệ, võ quán của cô ấy không phải trường thể thao, không nhận học viên không có nền tảng. Nhưng bài tập Kim Cương Công của Vương Chiêu Sơn rõ ràng đang luyện sai cách, nếu cứ tập tiếp e rằng càng tập càng tệ. Dạy sơ qua một chút thì cũng không sao.
“Tôi cho chú hai tuần. Tôi sẽ dạy chú cách đứng tấn, học xong thì về nhà tự luyện. Có thời gian không? Có làm được không?”
Vương Chiêu Sơn mừng rỡ, không ngờ ông ấy lại thực sự được nhận. Đã thế còn trúng ngay giờ ăn sáng có cháo gà nóng hổi nữa chứ!
Thấy Vương Chiêu Sơn không thèm quay đầu mà bước thẳng vào, Chử Nam và nhiếp ảnh đứng ngoài bắt đầu cuống lên.
Hai người bám vào cổng sắt, kêu lên: “Huấn luyện viên ơi, chúng tôi cũng muốn học võ! Chúng tôi có nền tảng mà”
“Đúng vậy, cô nhìn tôi đi, tôi trẻ hơn ông ấy hai mươi tuổi đấy!”
Đường Dương nhức cả đầu, cô ấy chỉ muốn mau mau đi ăn cháo thôi!
Sáng nay cô ấy thấy Trần Nhiễm đang băm thịt gà trên lớp da heo. Với tay nghề của mình, cô ấy tự nhận “công phu thái cực” đã vào hàng thượng thừa, vậy mà cũng không chắc băm được thịt gà mịn như vậy mà không rách miếng da.
Cháo gà kiểu đó, ai mà nỡ bỏ qua!
Hơn nữa, cháo này làm tốn nhiều công sức như vậy, Trần Nhiễm chỉ nấu đúng một nồi, dù không chen giành thì cô ấy nhiều lắm cũng chỉ ăn được vài muỗng thôi!
"Không nhận!"
Vì bị Vương Chiêu Sơn níu kéo mất mấy phút, giọng Đường Dương trở nên lạnh tanh: “Các người nhìn lại mình xem! Chân đứng thì lỏng lẻo, mắt thì mờ mịt, quầng thâm đầy mặt thế kia, không biết võ gì cả. Leo cầu thang hai tầng chắc cũng thở không ra hơi rồi hả? Còn kém cả người bình thường nữa!”
“Muốn tập gì mà tập? Về nhà mà chạy bộ đi!”
Cô ấy vung tay áo luyện công một cái, không khí lập tức phát ra tiếng “vút” như xé gió.
Hai người giật b.ắ.n mình, vội lùi lại một bước, chỉ biết trơ mắt nhìn bóng lưng Đường Dương biến mất sau mấy bước chân.
“Vương Chiêu Sơn kia thế mà thật sự chen vào được.”
Nếu cả ba người đều không vào được thì Chử Nam cảm thấy trong lòng còn dễ chịu hơn chút. Nhưng giờ chỉ mỗi Vương Chiêu Sơn vào được, trong lòng anh ta cứ như có mấy con mèo cào, ngứa ngáy bực bội không chịu nổi.
Không thể chỉ một mình mình chịu tức thế này!
Anh ta liên tục gửi ba dấu chấm than vào nhóm chat, rồi gọi tên Hạ Hân, sau đó mới gửi tin nhắn: “Tin được không? Ông Vương thật sự chen vào được rồi đấy!”
Hạ Hân đọc tin nhắn đã nhìn ra sự bất mãn của Chử Nam: "Cả hai người đều không vào được hả?"
Nhiếp ảnh gia đang ra sức than thở với Hạ Hân trong nhóm chat, nhưng Chử Nam lại như nhận ra điều gì đó.
Không đúng lắm. Sao Hạ Hân nghe tin mà không có vẻ gì là bất ngờ hay lo lắng?
Chẳng lẽ… trong võ quán này còn có gì đó mờ ám?
Có khi, vì quá hào hứng khi cuối cùng cũng lọt được vào trong, Vương Chiêu Sơn đã không nhận ra điều gì đó khác thường.
Ông ấy hào hứng gửi tin nhắn vào nhóm chat: “Không ngờ đúng không! Thanh niên bây giờ còn yếu hơn cả người trung niên như tôi nữa cơ đấy. Chử Nam à, tôi nghe thấy rồi nhé! Cô Đường nói cậu leo hai tầng lầu đã thở không ra hơi rồi, ha ha ha!”
Trêu Chử Nam xong, ông ấy lại quay sang "cà khịa" Hạ Hân: “Hạ Hân à, hôm nay cô không tới là đúng đấy. Với tiêu chuẩn ở đây, tôi dám chắc cả ba người không ai lọt được vào đâu. Tôi giờ đang chuẩn bị ăn sáng nhé - có cháo gà Trần Nhiễm nấu đó!”
Hạ Hân cười lạnh.
"Vậy sao?"
Cô ấy không hề hấp tấp, cứ chậm rãi gõ thêm vào nhóm
“Tôi thật sự khâm phục ông đấy. Nếu ăn được thì ăn giùm tôi vài muỗng nhé.”