Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 215



Đường Dương dang tay nói tỉnh bơ: “Nên tôi mới bảo là võ quán không hợp với chú. Hay để tôi đưa chú ra cổng nhé?”

Mùi cháo gà vẫn còn quanh quẩn trong mũi, Vương Chiêu Sơn có c.h.ế.t cũng không chịu đi!

Bị Đường Dương chặn họng bằng một câu không nặng không nhẹ, ông ấy cũng không dám làm quá, bèn tìm đến một người mặc áo đạo bào trông có vẻ hiền lành, đang đi treo bảng khẩu hiệu sau lưng, khẩn khoản xin:

“Đạo trưởng ơi, có thể dạy tôi vài chiêu tranh đồ ăn không? Chứ kiểu này tôi đói đến lả người luôn rồi!”

Người kia bật cười, vuốt râu cằm đáp: “Dễ thôi. Anh dồn hết sức vào đôi đũa, trong lòng chỉ nghĩ đến đồ ăn, cứ thế mà gắp. Tay cầm đũa, nhưng lòng không được để ý đến đũa.”

Vương Chiêu Sơn muốn khóc luôn tại chỗ. Trời ơi, kiểu này khó quá, ông ấy học không nổi đâu!

Thế là ông ấy rầu rĩ theo mọi người đi ra sân, rồi nhanh chóng bị Đường Dương bắt vào tập đứng tấn.

Suốt cả ngày, Vương Chiêu Sơn chỉ ăn được một chiếc bánh trứng vào buổi sáng, buổi trưa thì lót dạ bằng hai bát cơm trắng, đến tối mới được Đường Dương - có lẽ cũng thấy tội nghiệp, đưa cho một gói dưa muối.

“Có thể đổi sang món kèm do đầu bếp Trần nấu được không…” Ông ấy nhỏ giọng hỏi.

Đường Dương nhíu mày: “Ăn không? Không ăn thì thôi! Dù gì chú cũng chỉ ở đây có hai tuần, có trà uống, có dưa leo với cà chua để ăn, ăn cơm trắng mỗi ngày cũng đủ vitamin C rồi!”

"Ăn! Tôi ăn!"

Ông ấy ngồi ăn bát cơm trắng trộn thêm chút dưa muối và ít đậu Hà Lan - món do Trần Nhiễm tốt bụng cho thêm, rồi lủi thủi trở về ký túc xá.

Vừa về đến nơi, Đồ Tiểu Ninh đã chạy tới: “Chú ơi, cháu tính đăng video, cháu sẽ che mặt chú lại, được không ạ?”

Vương Chiêu Sơn chưa xem video của Đồ Tiểu Ninh, giờ người mỏi nhừ, chỉ muốn lăn ra ngủ. 

Ông ấy xua tay: “Đăng đi, miễn sao đừng để lộ mặt tôi là được. Tôi đi nghỉ đây, không nói nữa.”

"Vâng ạ! Chú nghỉ ngơi cho khỏe nha!"

Đồ Tiểu Ninh hí hửng chạy về phòng, bắt đầu chỉnh sửa video. Cô ấy có kha khá người theo dõi, hôm nay quay được nhiều cảnh nên phải chỉnh sửa cả video sáng, trưa, tối rồi mới đăng được.

Rất nhiều người đã để lại bình luận, mong cô ấy đăng thêm video mới.

Trong số đó, có cả Hạ Hân.

Tối đó, Hạ Hân vừa gọi một bàn đồ nướng, vừa mở điện thoại tìm video để xem trong lúc ăn. Đúng lúc đó, cô ấy thấy Đồ Tiểu Ninh vừa cập nhật video mới.

Cô ấy mở ra xem, chưa được bao lâu đã bật cười thành tiếng.

Mặc dù mặt người trong video đã bị che, nhưng chỉ cần nhìn cách ngồi, cách ăn, cô ấy đã nhận ra, cái người trong video không giành được một miếng đồ ăn nào, chẳng phải là Vương Chiêu Sơn sao?

Chương 75: Đoàn người hâm mộ kéo đến!

 

Chưa vội ăn đồ nướng, Hạ Hân chuyển tiếp video vào nhóm chat “Sát nhân sói ẩm thực".

 

"Xem ông Vương kìa!"

Cô ấy đang mong chờ hai người bạn trong nhóm vào bình luận sôi nổi, nhưng không ngờ cả Chử Nam và nhiếp ảnh gia chỉ im lặng gửi đúng một biểu tượng mèo thở dài.

“Mấy người sống hết mình trước thật sướng ghê… Nhìn cái bánh trứng mà thèm quá…”

“Đừng tưởng Vương Chiêu Sơn không giành được rau, cơm của ông ấy có đủ màu đỏ xanh luôn đó. Trần Nhiễm chu đáo ghê, còn làm cơm trộn nữa chứ…”

“Cơ hội chỉ đến với người biết chuẩn bị trước!” Vương Chiêu Sơn nghe tiếng thông báo nhóm chat, lập tức lên tiếng phản bác, không cam chịu thua cuộc. Ông ấy trả lời thêm: “Nếu tôi không chịu khó luyện bài Kim Cương Công thì giờ làm gì có cửa vào đây? Không ăn được rau thì sao, mấy người còn không được ăn cơm nữa kìa!”

 

Hạ Hân im lặng.

 

Chử Nam, người từng tận mắt chứng kiến, không nhịn được mà bóc trần sự thật: “Rõ ràng là huấn luyện viên thấy ông tập sai, sợ ông tự hại bản thân nên mới cho ông vào. Ông tưởng tụi này không nghe thấy à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thì sao? Dù gì tôi cũng được vào rồi. Còn mấy người thì sao?”

 

Vương Chiêu Sơn “ra oai”, làm cả nhóm im re.

Nhưng chưa kịp vui mừng lâu, ông ấy bắt đầu cảm thấy hơi sai sai. 

Vội lướt sang nhóm khác, ông ấy phát hiện video có mình bị chia sẻ vào nhóm người hâm mộ của Trần Nhiễm.

“Đáng đời ông Vương! Biết chỗ Trần Nhiễm mà không nói ra, cho lên đầu trang cảnh cáo luôn!”

“Lần này đầu bếp Trần chạy dữ thật, trốn tới tận võ quán? Lần sau chắc nhảy thẳng vô quân khu quá!”

“Trước đây là kiểm tra kỹ năng theo dõi của người hâm mộ, bây giờ là kiểm tra năng lực cá nhân à?”

“Trước kia chơi kiểu lén lút, giờ chuyển sang đối mặt thẳng luôn…”

Ông ấy vội vàng thanh minh: “Mấy người trong nhóm tôi cũng phát hiện ra mà, đâu phải mình tôi giấu? Tôi chỉ đi dò đường trước thôi! Nếu không có tôi đi trước, lỡ mấy người vào đây tập c.h.ế.t lên c.h.ế.t xuống mà cơm cũng không giành nổi thì sao?”

 

“Sao không đăng ký thêm vài người nữa? Để bọn họ tranh của bọn họ, đám gà mờ chúng ta tranh của chúng ta…”

 

“Không nghe Chử Nam nói sao? Võ quán người ta không nhận người không có nền tảng, anh ấy và nhiếp ảnh gia yếu gà quá, người ta không nhận.”

Chắc vì cuộc trò chuyện quá sôi nổi, mấy người hâm mộ lâu năm - thường ngày rất ít khi lên tiếng - nay cũng bắt đầu lên tiếng.

Cô Vương bình tĩnh xem video tranh cơm.

Điều bà ấy quan tâm không phải là việc ông Vương bị đói, mà là những món ăn trên bàn.

“Món thịt bò kia chưa từng thấy Trần Nhiễm làm. Món mới hả? Vương Chiêu Sơn, ra trả lời đi.”

Cô Vương luôn bám đúng trọng tâm. Vừa hỏi xong, mọi người trong nhóm đã nhao nhao hùa theo:

“Ông Vương đâu rồi? Mau ra đây, nói xem có món mới nào không.”

 

“Mau lên!”

Nằm bẹp trên giường, khắp người đau rã rời, Vương Chiêu Sơn khổ sở nhớ lại mấy món mình còn chưa được ăn, đành kể lại.

“Lần này có hai món mới. Một là phiên bản cải tiến của “đầu sư tử”, dùng thịt cá thay cho mỡ heo, còn thịt dê thì đổi sang thịt heo nạc. Món thứ hai là thịt bò kho, không dùng nước tương, bớt muối, đầu bếp Trần đặt tên là “thịt bò mặt quỷ”.”

Vương Chiêu Sơn chưa được ăn miếng nào trong hai món đó. Đến cả hương vị cũng là nhờ Đồ Tiểu Ninh “tốt bụng” miêu tả lại cho ông ấy nghe.

“Món thịt bò mặt quỷ này không có mùi gì bên ngoài, nhưng cắn vào thì thơm cực kỳ. Như thể hương vị được giữ lại hết bên trong miếng thịt vậy.”

“Cắn một cái thôi là hương thơm lan ra, thơm đến mức vị giác cũng phải ngửi thấy mùi luôn.”

Lời miêu tả này khiến mọi người trong nhóm người hâm mộ đều mơ màng.

 

“Phải công nhận, tay nghề nấu ăn của Trần Nhiễm bây giờ vượt xa sức tưởng tượng của tôi rồi...”

“Chứ sao nữa! Trần Nhiễm vốn đã giỏi sẵn, sau lại còn đến “nhà ma” gì đó học nấu ăn với một ông thầy bí ẩn nữa... Giờ chỉ mong được ăn thử một miếng thôi cũng mãn nguyện rồi.”

“Lần này lão Vương miêu tả sao mà ngắn gọn thế? Tôi không được ăn thì thôi, nhưng ông kể thêm chút nữa cũng được mà?”

Vương Chiêu Sơn cũng thấy uất ức. Ông ấy có được ăn miếng nào đâu, chỉ là nghe người khác kể lại thôi!