Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 214



Vương Chiêu Sơn cười ha hả: “Yên tâm, tôi sẽ ăn thử giúp mọi người thật nhiều!”

Chuyến đi này đúng là không uổng công!

Không chỉ được ăn món của Trần Nhiễm, ông ấy còn được cô ấy chỉnh lại từng động tác sai khi luyện bài Kim Cương Công.

Những khó chịu trước đó về Trần Nhiễm bỗng tan biến hết. Thật may vì đã quyết định đến võ quán này!

Đây mới là người đầu bếp đáng quý của nhân dân!

Không chỉ nấu ăn ngon, cô ấy còn giúp ông ấy tìm được một nơi tập luyện đàng hoàng thật sự!

Khi tinh thần đã bình tĩnh hơn, Vương Chiêu Sơn quay lại nhìn bàn ăn.

Bữa sáng này, cháo gà không phải là món chính, dù sao quá trình chế biến món cháo này quá phức tạp. Trần Nhiễm nấu món cháo gà này cũng chỉ là để thuần thục kỹ năng.

 

Ngoài cháo gà ra, bánh trứng rán và mấy món ăn kèm mới là món chính.

 

Đồ Tiểu Ninh, người ngồi cùng bàn với ông ấy, tốt bụng nhắc: “Lát nữa phải ăn nhanh đó nha, ăn chậm là hết á. À còn nữa, phải đợi cô Đường cho phép rồi mới được ăn!”

 

Vương Chiêu Sơn gật đầu.

 

Mấy món ăn đã được bày ra, mỗi người đều được chia bát đũa, nhìn mọi người trên bàn đều cầm đũa lên, Vương Chiêu Sơn thậm chí cảm thấy có chút ấm áp.

 

Ông ấy lén chụp một tấm ảnh rồi gửi vào nhóm chat.

 

“Thấy không? Cái bát sứ trắng ở giữa ấy, nhìn giống cháo trắng chứ thật ra là món cháo gà mà tôi từng khen trong bài viết dài đó!”

 

“Trời ơi, không khí tranh nhau ăn như thế này mới thấy thân thiết làm sao. Phải nói thật, đồ ăn của Trần Nhiễm tuy có người giành, nhưng lại là kiểu giành mà vui. Càng đông càng ngon!”

 

Vị tiểu đạo sĩ ngồi cạnh ông ấy có vẻ hơi áy náy, khẽ vỗ vai ông ấy rồi nhỏ giọng dặn: “Đại ca à, đừng lo chat nữa, chuẩn bị sẵn đi. Tôi nói thật, lát nữa ông cứ nhắm bánh trứng rán mà gắp trước…”

 

Còn chưa nói dứt chữ “bánh”, Đường Dương đã hô to:

 

“Bắt đầu ăn…”

 

Từ khi chữ “bắt” được thốt ra khỏi miệng cô ấy, Vương Chiêu Sơn đã cảm thấy, phòng ăn vừa rồi còn ấm áp, lập tức tràn đầy sát khí!

 

Và khi chữ “ăn” vừa dứt, ông ấy đang cầm thìa định múc cháo thì một luồng gió lướt qua má.

Đó là luồng gió do tay áo của người khác quét qua khi vung tay tranh ăn!

Ông ấy hoảng hốt, vội đưa thìa vào nồi cháo. Nhưng chỉ vừa quơ thìa ra, “leng keng” - tiếng thìa va chạm dồn dập vang lên!

Chiếc thìa vẫn còn trong tay ông ấy, nhưng đó là tất cả những gì còn lại. Khi ông ấy múc được vào bát thì… cháo đã bị vét sạch!

Không còn thời gian mà sửng sốt, Vương Chiêu Sơn vội chuyển sang đũa để gắp rau. Nhưng vừa chìa ra, “cạch” – đôi đũa của ông ấy bị tiểu đạo sĩ bên cạnh vung tay đánh gãy!

Người có kinh nghiệm thì khi dùng đũa thường cầm nhẹ tay, dễ tránh bị gãy nếu bị chạm trúng.

Nhưng Vương Chiêu Sơn không biết điều đó. Ông ấy nắm chắc đũa, kết quả là bị đánh một cái - gãy đôi ngay tại chỗ.

Nhìn thì có vẻ đạo sĩ kia ra đòn rất nhẹ nhàng, như chơi đùa, nhưng lực tay thật sự không hề nhẹ. Chẳng qua là kiểm soát tốt nên trông mới nhẹ nhàng vậy thôi. Mà tiểu đạo sĩ đó cũng không cố tình làm gãy - chỉ là tiện tay quét qua…

Vương Chiêu Sơn sắp khóc rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao mọi người lại bắt nạt ông ấy thế chứ!

 

Lúc này ông ấy mới hiểu vì sao đạo sĩ kia vừa nãy lại tốt bụng bảo ông ấy giành bánh trứng trước.

 

Cháo thì không còn, rau cũng không gắp được. Ít nhất cũng phải giành cho được món bánh trứng của Trần Nhiễm!

Cũng may, vì người trong võ quán ăn rất khỏe, nên Trần Nhiễm đã chiên sẵn khá nhiều bánh trứng.

Ông ấy vứt đũa qua một bên, vừa nhai bánh vừa xoa ngón tay đang tê rần.

Bánh trứng thơm thật, dù chỉ là món đơn giản, nhưng đây là món ăn đạt cấp S do hệ thống đưa ra.

Nhưng, ăn kèm với mùi thơm của cháo gà từ bên cạnh bay tới, khó tránh khỏi cảm giác thèm thuồng. 

 

Dù món cháo đã bị giành sạch, nhưng mọi người vẫn rất chú ý giữ vệ sinh, ai cũng chỉ dùng thìa riêng để múc vào bát mình.

 

Chứ mà ai dùng thìa đã cho vào miệng mà múc lại thì chắc chắn bị cô Đường mắng cho một trận!

 

Vừa cắn một miếng bánh trứng thật to, Vương Chiêu Sơn đã ngửi thấy mùi cháo gà thơm lừng lan khắp phòng ăn.

Cùng với mùi thơm ấy là tiếng xì xào bàn tán của mọi người. 

“Cháo gà này thật sự ngon quá!”

“Lạ ghê, sao hạt gạo lại có vị thịt thế nhỉ?”

“Cháo nấu bằng nước luộc gà thì hạt gạo có vị thịt cũng dễ hiểu thôi. Tôi thấy cô Trần dậy sớm lắm, chắc nồi cháo này ninh kỹ lắm luôn… Lần sau tôi cũng thử nấu kiểu đó xem sao!”

Vương Chiêu Sơn không chịu nổi nữa!

“Đây không phải là cháo nấu từ nước luộc gà đâu! Mấy người ăn kỹ vào đi, đây là thịt gà được băm thật nhuyễn rồi nấu thành từng hạt tròn như gạo đấy! Phải nắm vững cách chỉnh lửa mới làm được như thế!”

“Khi ăn cháo gà kiểu này, phải uống ngụm nước trước, rồi đợi nước trôi hết, mới cảm nhận được độ dẻo và độ dai của những hạt “gạo” làm từ thịt gà…”

Thấy ông ấy nói có lý quá, mọi người ngồi bàn liền bắt đầu ăn thử lại theo cách ông ấy chỉ.

“Đúng thật luôn!”

“Trời đất, mấy hạt này là thịt gà á? Nhìn y hệt gạo trắng còn gì!”

“Nhưng cháo này không hề dính dầu mỡ, sao thịt gà vẫn mềm và thơm được vậy chứ?”

Vương Chiêu Sơn không nói thêm lời nào, chỉ cắn thêm một miếng bánh trứng thật lớn, cố dìm cơn thèm ăn và nỗi tủi thân xuống cùng miếng bánh.

Thấy ông ấy có vẻ hơi buồn, Đồ Tiểu Ninh nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu chú ạ, món chính của Trần Nhiễm cũng ngon lắm đó! Bánh trứng này, tôi ăn liền ba cái cũng không ngán luôn!”

“Đúng rồi, cô Trần thấy có người không tranh được món chính, nên cơm trộn của cô ấy còn thêm đậu Hà Lan với thịt băm cho thơm ngon hơn nữa đó chú!”

Sau khi cùng sư tỷ Hàn an ủi Vương Chiêu Sơn được mấy câu, Đồ Tiểu Ninh tốt bụng nhắc: “Điện thoại chú reo suốt đó, xem thử đi ạ. Giờ cũng chẳng còn gì để giành nữa đâu.”

Vương Chiêu Sơn chẳng buồn mở điện thoại.

Giờ ông ấy đã hiểu vì sao lúc nãy mấy câu của Hạ Hân lại kỳ kỳ, cũng hiểu luôn lý do cô ấy lấy cớ mệt để không đi cùng đến võ quán.

Chắc chắn là cô ấy biết, vào đó thì cũng không giành nổi miếng cơm!

Nhưng vì muốn hòa đồng với bạn học mới, ông ấy vẫn mở điện thoại ra lướt thử nhóm chat.

Hạ Hân gọi tên ông ấy liên tục trong nhóm.

“Nhà phê bình ẩm thực ơi, ăn được cháo gà chưa? Miêu tả độ ngon cho tụi này nghe với!”

Vương Chiêu Sơn tuy thua cuộc nhưng không chịu thua tinh thần! Ông ấy chụp ngay tấm ảnh cái bánh trứng rồi nhắn: “Tôi ăn được bánh trứng của Trần Nhiễm rồi!”

Gửi xong, ông ấy lập tức tắt âm điện thoại, tiếp tục vừa ăn bánh trứng, vừa hít hà mùi thơm từ tô cháo gà ở bàn bên.

Vừa nhai, ông ấy vừa tự nhủ: “Đây là bánh trứng của Trần Nhiễm làm đấy nhé! Những ai từng xếp hàng dài để mua bánh cũng phải ghen tị với mình thôi!”

Ăn xong bánh, thấy mấy huấn luyện viên đi ra ngoài, Vương Chiêu Sơn vụt đứng dậy như tên bắn.

“Cô Đường! Cứ thế này thì tôi đói rã người mất!”