Nói rồi, bà ấy vòng tay ôm lấy Cao Thục Nhàn, kéo cô ấy lại gần: “Cô bé này cũng có mấy đứa em trai. Cả gia sản đều để cho tụi nó, còn cô ấy thì bị ép gả liên kết với nhà khác.”
“Cô ấy từng cá cược với người nhà rằng nếu làm cho doanh thu KTV tăng gấp đôi thì sẽ được đi du học, không phải cưới người ta. Đúng lúc đó, Trần Nhiễm đến làm thêm ở KTV, hai người quen nhau từ đó…”
Đường Dương khẽ lắc đầu, thở dài, ánh mắt mang theo chút không đồng tình: “Em gái à, không thể cứ chờ người khác công nhận rồi mới sống tiếp. Em phải tự mình đứng lên, tự tạo ra con đường cho mình.”
Cao Thục Nhàn gật đầu mạnh mẽ.
Câu này, cô Vương đã dạy cô ấy rồi. Và cô ấy thật sự đã hiểu: “Bây giờ em đã rời khỏi nhà rồi! Nhưng mà, người nhà vẫn đang tìm em. Em có thể học một chút võ phòng thân ở chỗ chị được không?”
Đường Dương không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại: “Lúc đi, em có mang theo gì không?”
“Có chứ! Em mang hết doanh thu một tháng hôm đó. Còn lấy thêm đống trang sức với quần áo trong nhà…” Cao Thục Nhàn ngượng ngùng cười, cúi đầu thú nhận: “Tiền tiết kiệm của em trai em, em cũng lấy luôn.”
"Được! Vậy chị nhận em!"
Đường Dương lại nhìn sang Chúc Thần Thần đang ngồi một góc, mặt mày tiu nghỉu. Dù sao thì đây cũng là chị của đồ đệ tương lai, cô ấy vẫn nên an ủi đôi chút.
"Ăn được thịt bò mặt quỷ chưa?"
Chúc Thần Thần gật đầu.
Tuy không tranh được rau, nhưng cô ấy cũng gắp được hai miếng thịt bò mặt quỷ!
Cô ấy chưa bao giờ ăn thịt bò ngon đến vậy!
Tuy vị muối hơi nhạt, nhưng hương vị hòa hợp từng lớp từng lớp, bù đắp cho tất cả.
Có vị ngọt thanh của rau củ, thơm nồng của gia vị, nhưng nổi bật nhất vẫn là mùi thơm đậm đà của thịt bò.
Tất cả hoà vào nhau, ăn kèm cơm trộn rau củ hơi mặn, đúng là ngon tuyệt.
Giá mà được ăn thêm hai miếng nữa thì tốt…
Chúc Thần Thần thở dài: “Đúng là học đại học hai năm ở thành phố làm mình mất tay nghề. Ở nhà, ngày nào cũng tranh cơm, em tranh rau giỏi lắm đó!”
Nhà cô ấy đúng là có truyền thống tranh cơm lâu đời. Thậm chí, bà ngoại cô ấy còn từng giấu cô ấy để tổ chức tiệc mừng thi đậu đại học nữa kìa!
Đường Dương lắc đầu, chỉ vào cô Vương và Cao Thục Nhàn đang trò chuyện vui vẻ bên cạnh: “Nhà hai người kia mới gọi là tranh cơm thật sự đó! Mà kỹ năng tranh cơm không giỏi, cũng không hẳn là chuyện xấu đâu.”
Chúc Thần Thần không rõ lắm chuyện gia đình của cô Vương và Cao Thục Nhàn. Dù ở trong nhóm trò chuyện chung, nhưng thường thì chẳng ai mang tâm sự riêng ra để than thở cả. Vì thế, cô ấy chỉ hiểu lờ mờ mấy câu vừa rồi của Đường Dương.
Tuy nhiên, cô ấy đã nghĩ ra cách phá thế cờ rồi!
Buổi sáng cả nhóm học đứng tấn, buổi chiều các học viên võ quán phải tự học cách phá chiêu, tập đòn tay đòn chân. Đám học viên mới bao gồm cả lão Vương vẫn còn đang ì ạch đứng tấn ở một góc sân.
Lúc này, mấy huấn luyện viên đều bận dạy riêng từng người, Chúc Thần Thần liền âm thầm lên kế hoạch lập liên minh!
Người đầu tiên cô ấy gọi vẫn là Vương Chiêu Sơn.
"Vương Chiêu Sơn! Đại ca của thế giới ăn uống!"
Ông Vương vẫn bình tĩnh thở đều, không buồn ngó tới cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Buổi trưa lúc tranh cơm, ông ấy bị cô ấy cướp mất một miếng thịt bò.
Mà đó đâu phải miếng thịt bình thường, đó là thịt bò mặt quỷ do Trần Nhiễm tự sáng tạo, có ý nghĩa đặc biệt luôn!
Mối thù này, không đội trời chung!
Chúc Thần Thần bĩu môi, ông Vương này, đúng là không trông mong gì!
Cô ấy chuyển sang tìm cô Vương.
"Cô Vương, cháu thấy chúng ta có thể liên minh một chút."
Cô Vương đang đứng tấn rất nghiêm túc. Đường Dương từng nói, tư thế này giúp rèn mấy cơ sau lưng và sau tai. Nhìn thì hơi giống... khỉ đứng, trông không được sang cho lắm, nhưng nếu kiên trì lâu thì không chỉ da mặt căng mà còn hiệu quả hơn mấy phương pháp làm đẹp đắt tiền.
Bà ấy quay mặt sang nhìn Chúc Thần Thần: "Liên minh như thế nào?"
Chúc Thần Thần giơ nắm tay lên đầy khí thế: “Một người thì đấu không lại mấy học viên võ quán, nhưng bảy người thì sao? Bên mình đông hơn mà!”
Cô ấy nói rõ ý tưởng của mình: “Mỗi bữa cơm, mình cử ba người chuyên đi phá rối, gây rối loạn cho tụi họ. Mấy người còn lại cứ thoải mái ăn. Cứ xoay tua đổi người liên tục!"
Một người trong nhóm sành ăn đang đứng gần đó khen ngay: "Ý tưởng hay lắm cô bé! Có đọc “Binh pháp Tôn Tử” rồi đúng không?"
Vương Chiêu Sơn đứng kế bên, bắt đầu thấy tiếc vì từ chối sớm, liền giả vờ như không có chuyện gì, lẳng lặng chen vào nhóm: "Ý tưởng tuyệt đấy! Cho tôi tham gia ca đầu nhé!"
Tuy nhiên... thực tế thì quá phũ phàng. Trước sức mạnh thật sự, mọi kế hoạch đều như giấy vụn!
Ba người chuyên đi gây rối, khi đối mặt với ba học viên võ quán, chẳng khác gì châu chấu đá xe. Không có tác dụng gì!
Nhìn thì buồn cười, nghĩ lại thì thấy thương. Trần Nhiễm lén nhìn qua cửa sổ phòng ăn, không nỡ nhìn thêm nên lẳng lặng bỏ thêm mấy cây lạp xưởng vào suất cơm trưa hôm sau.
Cô không nhịn được hỏi Đường Dương: "Chị ơi, hoạt động này phải tổ chức hoài vậy luôn hả?"
Đường Dương đang chuẩn bị lén gắp một miếng thịt bò thì vô tình chạm mắt với Trần Nhiễm. Giật mình, cô ấy lập tức rụt tay lại.
“Dĩ nhiên rồi, võ quán của chị đâu phải ai muốn vào là vào!”
Cô ấy lúng túng khoanh tay ra sau lưng, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Nhưng mà em yên tâm, đám học viên này tới đây được học đứng tấn miễn phí, lại còn được lo ăn ở, vậy chẳng phải lời to à?”
Trần Nhiễm nghĩ một lát, thấy cũng đúng.
Thật ra, với nhóm người hâm mộ, cách làm của Đường Dương tuy có phần chọc ghẹo, nhưng vừa dạy miễn phí, vừa lo ăn ngủ tử tế, chỉ giở chút trò nghịch ngợm, vậy là đã chân thành lắm rồi.
Chỉ tiếc là, nhóm người hâm mộ không nghĩ vậy!
Giành được rau trên bàn ăn, giờ đã vượt qua chuyện bụng đói - đây là chuyện danh dự!
Ngay cả nhà ma họ còn dám xông vào ăn tam sáo áp và đầu sư tử, sao lại chịu thua trước một võ quán nhỏ?
Theo tin tức mới nhất Chúc Thần Thần thu được, đám học viên võ quán kia thậm chí đã bắt đầu... nhường nhau khi ăn.
“Bọn họ còn thay phiên nhau thắng à? Coi việc đến bàn chúng ta ăn cơm là phúc lợi à?”
"Cái này còn không phản bác được, đúng là phúc lợi thật..."
"Đến cả Binh pháp Tôn Tử cũng đem ra dùng rồi mà vẫn thua, giờ biết làm gì đây?"
"Nhục nhã quá!"
Trong số những học viên mới lần này, ngoài đám người hâm mộ Trần Nhiễm, còn có một thành viên đến từ nhóm sành ăn.
Tuy không lớn tuổi như lão Vương, nhưng anh ấy cũng xấp xỉ bốn mươi rồi. Sau hai ngày liền luyện đứng tấn mỏi rã rời, hôm nay anh ấy mới rảnh tay mở nhóm trò chuyện lên để kể lại hành trình.
"Người trong võ quán họ Đường đâu rồi?"
"Có phải ăn đã rồi không? Ăn đã rồi thì cũng phải cho anh em xem ảnh chứ?"