"Lần này cô Trần lại phát triển món mới nào thế? Thành phố Bình Sơn, ở bên đó là địa phận của ẩm thực Lỗ đấy... Ẩm thực Lỗ bây giờ tuy không được như xưa, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo mà, cái món khó làm nhất gọi là gì ấy nhỉ?"
"Bạo xào song giòn!"
Vừa vào nhóm, anh Triệu đã thấy cả nhóm rôm rả bàn chuyện ăn uống.
Nhóm lão tham ăn trước đây đúng là đông vui, ai cũng chia sẻ món ngon khắp nơi. Giờ thì gần như biến thành “hội fan của Trần Nhiễm” rồi.
Cũng chẳng trách được - đầu bếp Trần không chỉ nấu ăn đỉnh cao, mà bản thân cũng rất thu hút. Mấy đầu bếp khác chỉ cần đặt lịch là ăn được, còn cô Trần, tìm được chỗ cô ấy đang làm đã khó, chen chân vào còn khó hơn!
"Chen vào thì chen được thật..."
Anh Triệu định nói gì đó, nhưng lại thôi. Nhìn bụng còn đau âm ỉ, anh ấy thở dài một hơi rồi mới gửi tin tiếp.
"... Nhưng chen vào được cũng không giành được rau mà ăn!"
“Hả? Không đùa đấy chứ?”
“Chắc cậu ăn quá nhanh quên chụp ảnh nên kiếm cớ né đấy hả?”
Anh Triệu không nói thêm câu nào nữa, trực tiếp tìm tài khoản của Đồ Tiểu Ninh, chuyển tiếp từng video tranh rau vào nhóm lão tham ăn.
Cả nhóm bỗng chốc im lặng.
“Thế rốt cuộc anh ăn được bao nhiêu?”
Sống mũi anh Triệu cay cay.
“Anh em à, bữa đó tôi chỉ gắp được đúng một miếng thịt bò, thêm hai mẩu nhỏ đầu sư tử…”
“Trời ơi, thảm quá ha ha ha ha!”
“Giờ thì tôi cảm thấy được an ủi rồi, tuy không đi được, nhưng nhìn anh Triệu thảm hại vậy, lòng tôi nhẹ hẳn ha ha ha!”
Cuối cùng, Hạ Hân phải lên tiếng dẹp bớt tiếng cười của cả nhóm.
“Cả nhóm mình thế này là không được rồi. Bên fan Trần Nhiễm người ta đang hô hào lấy lại danh dự, tụi mình ở đây thì cười người cùng hội. Vô lý quá!”
“Đúng đó, nên rủ thêm người đi thôi. Tôi không tin fan cô Trần nhiều thế mà không kiếm được ai từng học võ.”
“Chính xác! Tự trêu anh Triệu thì được, chứ để người ngoài cũng cười thì không xong!”
Tuy nói vậy, nhưng làm thì đâu có dễ.
Từ khi vũ khí hiện đại phát triển, võ cổ truyền dần bị lu mờ. Các môn như Taekwondo hay các môn đấu khác lên ngôi, người học võ truyền thống ngày một ít.
Bạch Khánh trong nhóm cũng có chút lo lắng, kể từ lần ăn được món tam sáo áp của Trần Nhiễm ở nhà ma, bây giờ anh ấy cũng trở thành một fan cứng của Trần Nhiễm.
Nhưng mà, tự nhận là fan cứng Nhiễm như anh ấy, không chỉ chưa được ăn món thịt bò mặt quỷ mà Trần Nhiễm mới phát triển ở võ quán, đến cả món cháo gà mà Vương Chiêu Sơn viết liền ba bài bình luận cũng chưa được ăn.
Nhục thật sự!
May thay, nhờ từng làm tư vấn ẩm thực cho vài đoàn phim, Bạch Khánh cũng có chút quan hệ. Anh ấy kiên nhẫn hỏi han và cuối cùng cũng tìm được một chàng trai tự nhận là truyền nhân của Bát Cực Quyền.
Chàng trai trông cực kỳ giản dị, tay to xương thô, thái dương nhô cao.
Bạch Khánh kiên nhẫn giải thích cho anh ta: “Lần này không phải đi phá quán đâu nhé. Mục tiêu chính là... giành đồ ăn! Giúp anh em chúng tôi đòi lại danh dự. Chúng ta có thi đấu, nhưng mục tiêu chính là ăn!”
Cậu trai trẻ gật đầu nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trùng hợp là, không chỉ có Bạch Khánh tìm được người, các fan khác trong nhóm cũng bắt đầu tích cực nhờ vả khắp nơi...
Hiện tại, Trần Nhiễm đã chính thức lọt vào “Danh sách đầu bếp nổi tiếng”, không còn là cô đầu bếp nhỏ bé như thuở ban đầu nữa. Tổng cộng hơn hai mươi nhóm người hâm mộ của cô ấy, cộng lại đã lên đến hàng nghìn thành viên!
Và thế là...
Truyền nhân duy nhất của Trình Thị Bát Quái Chưởng được mời đến thành phố Bình Sơn. Một người mê võ nhận ra ông ấy ở ga tàu, liền quay clip đăng lên mạng, phấn khích đến mức tay run.
Một vị cao tăng Thiếu Lâm nào đó cũng được mời đến. Vừa đáp xuống sân bay đã bị phóng viên nhận ra, liền chiếm một góc nhỏ trên trang nhất của tờ tin tức địa phương.
Một vị đạo trưởng Võ Đang cũng xuất hiện ở Bình Sơn. Đạo trưởng còn bắt quả tang hai kẻ mượn bói toán để lừa người, tự tay đưa họ tới đồn công an, được cảnh sát tặng cả cờ khen.
Nhiều người mê võ bắt đầu râm ran đoán già đoán non: “Lẽ nào võ thuật nước nhà sắp sống dậy lần nữa? Chẳng lẽ sắp tổ chức đại hội võ thuật toàn quốc sao?”
Trong khi tin đồn ngoài kia ngày càng lan xa, trong võ quán họ Đường, cô Vương vừa xem lướt bản tổng hợp thông tin do trợ lý đưa tới, liền ôm đầu thở dài.
Bà ấy có chút đau đầu khi nhìn Đường Dương đang luyện võ hăng say trong sân, dù trời đã khuya, quay sang hỏi Cao Thục Nhàn:
“Cô nói xem, nếu giờ tôi ra mặt giải thích mọi chuyện chỉ là để... tìm người tranh đồ ăn, liệu Đường Dương có tin không chứ?”
Chương 77: Đường Dương: Tôi ngày nào cũng luyện võ từ sáng tinh mơ, các người đùa tôi à?
Trời về khuya, trăng non lấp ló, gió mùa đông bắc buốt lạnh.
Sắp bước sang tháng mười hai rồi, thành phố Bình Sơn ở phương Bắc, nhiệt độ đã xuống dưới không độ.
Nhưng Đường Dương, chỉ mặc một bộ đồ tập luyện mỏng manh, lại chẳng thấy lạnh chút nào. Ngược lại, trong lòng cô ấy như có một ngọn lửa đang cháy bừng bừng.
Ngọn lửa ấy là sự mong chờ suốt bao năm.
Từ khi tiếp quản võ quán của bố, cô ấy luôn chờ đợi ngày này!
Võ lâm Trung Nguyên giờ đã suy tàn, nhân tài hiếm hoi, không ít môn phái dần mai một theo năm tháng. Đừng nói đến chuyện có người đến xin đấu võ, ngay cả những tấm thiệp chúc mừng dịp lễ Tết cũng ngày một thưa thớt.
Năm ngoái, cô ấy gửi đi năm tấm thiệp, chỉ nhận về đúng một tấm hồi âm.
Cô ấy còn nhớ hồi nhỏ, từng chứng kiến có người đến võ quán họ Đường xin giao đấu.
Lúc ấy, cô ấy giận lắm, tưởng đối phương đến gây chuyện. Bố cô ấy giỏi Thái Cực Quyền như vậy mà!
Ai ngờ bố lại vui vẻ đón tiếp, còn chủ động dừng đúng lúc. Trước khi người đàn ông ăn mặc hơi cũ kỹ kia rời đi, bố còn dúi cho ít tiền và đồ ăn mang theo đường.
Lúc đó, cô ấy còn nhỏ, chẳng hiểu gì, còn định giành lại cái bánh rán mẹ làm cho.
Bố ôm cô ấy lên, đi về võ quán, vừa đi vừa thở dài:
“Đường Dương à, sau này con sẽ hiểu… có người đến xin đấu, đã là điều rất hiếm rồi. Võ truyền giờ chẳng còn mấy ai theo nữa.”
Đến khi cô ấy thật sự tiếp quản võ quán, mới thấm được từng lời thở dài ấy.
Tìm người học võ ngày càng khó. Dù không thu học phí, cô ấy vẫn chật vật tìm người có căn cơ tốt. Để mời được Đồ Tiểu Ninh đến học, Đường Dương còn phải nhờ người giới thiệu việc làm cho mẹ của cô ấy.
Còn chuyện đấu võ quán… từ ngày lên làm chủ, chưa từng có ai đến cả!
Nếu thật sự có người đến, chắc cô ấy cũng như cha năm xưa, đánh một trận cởi mở rồi tặng lộ phí tiễn về thôi nhỉ?
Nhiều đêm, cô ấy còn mơ thấy mình đang luyện tập, mơ thấy ngày có người đến đấu võ.