Thầy giáo Trịnh cau mày: "Sao đứng xa thế? Đừng lo, võ quán sẽ không để học viên mới chịu trận đâu. Hôm nay cho tất cả nghỉ ngơi một buổi nhé…”
Anh ấy quay đầu nhìn về phía Đường Dương, anh ấy phát hiện sắc mặt của Đường Dương không ổn chút nào.
Tuy nhiên, thầy giáo Trịnh cũng không nghĩ nhiều. Trong tình huống rối ren thế này, việc Đường Dương hơi căng thẳng cũng là chuyện bình thường.
“Đường Dương này, em có nghĩ nên cho các học viên mới tạm nghỉ không? Dù gì chuyện võ quán mấy ngày nay hơi lớn, để họ ở lại e không tiện.”
“À, còn đầu bếp Trần nữa… Dù cô ấy đang ở nhờ, nhưng cũng không phải người của võ quán. Hay là mấy ngày này cho cô ấy nghỉ phép ra ngoài chơi cho thoải mái?”
Anh ấy vừa nói xong, đã thấy Đường Dương hít sâu một hơi, chậm rãi đặt mấy tấm thiệp xuống bàn.
Lúc này, Đường Dương bất chợt nhớ lại cảnh cô Vương hôm nọ ú ớ không nói rõ được chuyện gì.
Đáng giận thật! Luyện đứng tấn thêm một tiếng rưỡi mà vẫn chưa đủ sao? Phải chi bắt họ đứng nguyên đêm mới vừa!
Cô Vương vốn dịu dàng nhã nhặn, vừa chạm phải ánh nhìn lạnh như băng của Đường Dương liền nổi hết da gà. Lần đầu tiên trong đời bà ấy muốn… chạy trốn cho lẹ.
"Đường Dương, em nói gì đi chứ!”
Cảm thấy sư huynh Trịnh bắt đầu lo lắng, Đường Dương cuối cùng cũng thở mạnh một cái rồi ném mấy tấm thiệp xuống bàn.
“Cho Trần Nhiễm nghỉ phép? Cho cô ấy nghỉ phép thì còn đánh đ.ấ.m cái gì nữa?”
"Mọi người tự xem đi!"
Sư huynh Trịnh và sư tỷ Cao ngẩn ra, vội cúi xuống nhặt thiệp đọc. Vừa đọc vừa tái mặt.
“Nghe nói trong bữa ăn ở quý võ quán tranh nhau kịch liệt, lần này đặc biệt đến học hỏi…”
Câu chữ khá lịch sự, chắc là từ vị sư huynh Võ Đang kia.
"Cháu gái tôi bảo, cách giành rau trong bữa ăn ở võ quán các cô rất độc đáo. Bạn thân của nó ăn chẳng được miếng nào. Lão già tôi lâu rồi không lộ mặt trong giang hồ, cũng muốn thử một phen. Chủ võ quán Đường, cô thấy sao?”
Đây là vị truyền nhân Trình Thị Bát Quái đã lớn tuổi.
“Ngày nay võ thuật truyền thống ít ai biết tới, sinh tử đối đầu lại càng hiếm. Chi bằng đấu nhau trên bàn ăn, lấy đũa thay kiếm, rau thay cược, cũng là một cuộc so tài đáng nhớ…”
Lời này là do Bạch Khánh viết thay cho cậu thiếu niên thiên tài Bát Cực Quyền.
"Rốt cuộc là ai trong số các người đã rủ mấy người này đến đây hả?"
Thấy đám học viên mới nép sát tường như sợ bị phát hiện, Đường Dương không cần đoán cũng biết, chính là mấy người này gây chuyện!
Nếu có người trong giới võ thuật thật sự đến thách đấu thì còn hiểu được, đằng này… lại là một đám kéo tới chỉ để tranh rau trong bữa ăn?
Cô ấy hít sâu hai cái nữa. Đúng lúc đó thì thấy cô Vương đang rón rén đi về phía cửa, còn Chúc Thần Thần thì chuẩn bị trèo qua cửa sổ trốn mất. Đồ Tiểu Ninh thì vừa ôm cô ấy, vừa cười ngặt nghẽo đến mức không đứng nổi.
Đường Dương mấy ngày nay ngày nào cũng luyện tập từ sáng sớm đến tối khuya, ai cũng thấy. Kết quả là… đại hội tranh rau ư?
“Thôi mà, thôi mà…” Sư tỷ Cao lên tiếng giảng hòa, dù trên mặt vẫn cố nhịn cười, “Đường Dương, em không thấy những buổi tập vừa qua là vô ích đâu! Dù là tranh rau thì cũng phải thắng mới được!”
Đường Dương bĩu môi, rõ ràng là vẫn chưa hết giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thì ra, suốt mấy hôm nay tập luyện hăng say, hóa ra chỉ mình cô ấy là tưởng bở!
Đại hội võ thuật cô ấy hằng mong chờ, cuối cùng lại biến thành cuộc chiến… cướp đồ ăn?
Cô ấy còn đang định nói gì đó, thì ngoài cửa võ quán bất ngờ có tiếng gõ dồn dập.
Đồ Tiểu Ninh chạy ra nhìn rồi trở vào báo: “Huấn luyện viên Đường! Là người của bên Sở Thể thao tới ạ!”
Đường Dương vội vàng đứng lên.
Cô ấy nhận ra người vừa tới, đúng là gương mặt quen thuộc từ mấy lần gặp trước.
"Đường Dương à, lần này tình hình trên mạng khá ồn ào, chúng ta nói chuyện ngắn gọn thôi.” Người tới là một chủ nhiệm, đủ thấy chuyện này đang được quan tâm thế nào. “Tôi phải nhắc cô một điều: Dù các cô muốn tổ chức giải đấu hay thách đấu võ quán gì đó, đây là chuyện lớn, không thể không báo cáo trước.”
“Với lại, giải đấu võ thuật mà không có đồ bảo hộ thì không ổn lắm đâu. Nhất là khi có nhiều kênh truyền thông tự do đang quay lại. Nhỡ có ai bị thương, hình ảnh lan ra thì rất khó giải thích. Cũng ảnh hưởng đến hình ảnh chung…”
Đường Dương chỉ biết thở dài bất lực, trừng mắt nhìn Vương Chiêu Sơn lại lén chuồn ra ngoài.
Tất cả là do mấy người này gây họa!
Cô ấy đành vẫy tay gọi, Tiểu Hàn lập tức hiểu ý, nhanh chóng chạy vào lấy ra mấy tấm thiệp.
“Chủ nhiệm xem giúp ạ, thật sự không có gì đâu. Chúng tôi chỉ tụ tập ăn cơm một bữa thôi mà…”
Chủ nhiệm nheo mắt xem từng tấm thiệp, rồi bật cười thành tiếng.
"Tôi thấy cái thiệp của truyền nhân Bát Cực Quyền này nói đúng đấy, đánh nhau thật thì không ổn, thôi thì như cậu ta nói, lấy đũa làm kiếm, rau làm phần thưởng đi!”
“Tôi cũng có xem qua mấy video của Đồ Tiểu Ninh trong võ quán các cô. Hay lắm đấy! Nếu làm chỉn chu hơn nữa, biết đâu sau này lại trở thành nét văn hóa riêng của thành phố Bình Sơn chúng ta thì sao?”
Thấy tình hình không đến mức nghiêm trọng, chủ nhiệm càng nói càng hào hứng. Trong khi đó, Chu Triệu Võ, người nãy giờ lén lút theo sau ông ấy chỉ muốn móc tai ra rửa cho sạch rồi lắp lại.
Không phải chứ? Thật sự là đại hội tranh rau à?
Hình ảnh “đại hội võ thuật” trong lòng anh ấy tan thành mây khói. Ai tới cứu anh ấy với!
Chu Triệu Võ lập tức móc điện thoại ra, mở trang blog về võ thuật mà mình thường theo dõi.
Có tài khoản công khai, có đủ loại blogger, có cả các V lớn trên Zhibu.
Mọi người vẫn còn đang hăng hái thảo luận xem đại hội võ thuật rốt cuộc sẽ diễn ra như thế nào.
Ai cũng đoán xem liệu lần này là để tranh đoạt bí kíp, hay vì lý do đặc biệt nào đó. Có người còn nói, chắc chắn phải có một món báu vật võ công sắp xuất hiện!
Chu Triệu Võ, vốn là một người hâm mộ võ thuật lâu năm, cũng có một tài khoản blog riêng chuyên đăng tin về võ học. Vì chưa từng tung tin vớ vẩn, nên anh ấy cũng có vài người theo dõi trung thành.
Anh ấy lặng lẽ giơ máy ảnh chụp lại cái bếp đằng sau võ quán họ Đường, nơi đang bốc khói nghi ngút, mùi đồ ăn thơm nức.
Chú thích chỉ có một dòng.
“Giải tán đi mọi người. Cái gọi là đại hội võ thuật lần này… thật sự là đến tranh rau đấy.”
Chương 78: Đừng nghĩ nhiều, người ta thật sự chỉ đến tranh rau thôi
Bài đăng của Chu Triệu Võ lúc đầu không gây được tiếng vang.
Đối với các trang tin tự do, thậm chí là báo chí chính thống, chủ đề “võ thuật quay lại thời hoàng kim” luôn là mảnh đất màu mỡ để khai thác. Có vô số góc nhìn, vô vàn cách kể chuyện.
Nhất là trong thời buổi bây giờ, khi võ thuật truyền thống ngày càng bị xem nhẹ, bị giễu cợt, thì việc vẫn còn những người kiên trì giữ nghề tổ lại càng khiến người ta tò mò hơn.