Hệ Thống Thần Bếp, Nhưng Thực Tế Lại Làm Công

Chương 226



Dù mấy học viên trong võ quán ngày nào cũng tranh cơm loạn cả lên, nhưng ít ra vẫn ăn đủ ba bữa chứ không phải nhịn cả ngày rồi mới tranh. Huống hồ, nếu có ai không tranh được cơm, võ quán vẫn có rau củ bù lại để bổ sung.  

Còn mấy vị tiền bối võ lâm lần này thì không đùa được. Họ đói thật!

Trần Nhiễm tưởng tượng cảnh tượng ấy mà thấy rợn rợn.  

“Cho nên, em giúp chị làm sao cho bàn tiệc trông vừa ngon vừa bắt mắt. À, lần này còn có một vị hòa thượng thiếu lâm tới nữa…”  

Lại có cả người ăn chay?  

Khi nãy Đường Dương nhắc đến bàn tiệc này, Trần Nhiễm đã cân nhắc qua rồi. Vì có đạo trưởng, nên thịt bò không thể lên bàn, tuy rằng đạo trưởng có thể tranh những món khác, nhưng tranh như vậy thì không hay lắm.

 

Giờ thêm hòa thượng… khỏi cần nghĩ, thịt cá gì cũng miễn.

 

Đúng lúc đó, hệ thống bỗng dưng hiện lên.

 

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Xin hãy thiết kế một bàn tiệc cho đại hội tranh rau.]

  

[Yêu cầu nhiệm vụ: Phải làm hài lòng cả người ăn mặn và ăn chay.]

  

[Hãy thử làm món chay giả mặn, sử dụng nguyên liệu chay để tạo ra một bàn tiệc tinh tế, trong đó phải có ba công thức nấu ăn đã từng làm trước đây. Về nguyên liệu đáp ứng người ăn chay, về hương vị đáp ứng người ăn chay.]

  

[Phần thưởng nhiệm vụ: Đỉnh Hồ Thượng Tố (đã nhận), Kim Quang Hỏa Phương (đã nhận).]

  

Đỉnh Hồ Thượng Tố, một trong những món chay nổi tiếng nhất, là món chay duy nhất trong Mãn Hán Toàn Tịch.

  

Còn Kim Quang Hỏa Phương, Trần Nhiễm chỉ từng nghe qua, hình như là món đặc biệt của một ngôi chùa nào đó.

 

Có vẻ hệ thống muốn cô thử nghiệm món chay giả mặn thông qua hai món này.

Cô bắt đầu thấy hứng thú!  

Theo đánh giá của hệ thống, món Đỉnh Hồ Thượng Tố là công thức cấp đôi S.

Khi đọc công thức kỹ, Trần Nhiễm thật sự bị sốc.

Tam cô lục nhĩ, cửu măng nhất sâm!

Trời ơi… không hổ danh là món ăn từng dâng lên vua chúa. Trần Nhiễm kiểm tra nguyên liệu, cảm thấy dù có dậy sớm đi chợ đầu mối, chắc cũng khó mà đủ hết được.  

Mà hoàng đế của triều đại phong kiến, trong thời đại giao thông lạc hậu như vậy lại được ăn những món như vậy...

 

Trần Nhiễm lắc đầu, rồi ra ngoài tìm Đường Dương. Món này nấu lên thì sang xịn thật, đúng chất “đại hội võ thuật”, nhưng nguyên liệu thì hơi oải.

  

“Chị ơi, tối nay em xin nghỉ, để đi tỉnh khác tìm nguyên liệu.”

 

“Ấy ấy, để chị xem nào.”

 

Vương Chiêu Sơn đang đứng tấn gần đó lập tức ghé lại, nhưng bị cô Cao gạt sang bên: “Ông xía vô làm gì, chuyện nhà người ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đường Dương cười cười. Tổ tiên nhà cô ấy dù luyện võ, nhưng thật ra cũng giàu nhờ buôn bán đặc sản núi rừng và hải sản. Nên nếu nói về chuyện gom nguyên liệu tươi ngon, cô ấy hoàn toàn không ngại.

“Không sao đâu, em cứ lo nấu ăn cho ngon. Còn nguyên liệu, chị chuẩn bị sẵn hết cho.”

Cô ấy vừa dứt lời, đệ tử liền chạy tới bên: “Đi thôi, đi theo sư phụ khuân hàng!”  

Cô ấy đi một chuyến, về tới nơi là mang theo hẳn bảy thùng to đựng nguyên liệu!

Trần Nhiễm nhanh nhẹn mở thùng, lấy nguyên liệu khô ra ngâm cho nở, còn nguyên liệu tươi thì rửa sạch rồi thái sẵn.

Dù trước đây ở nhà họ Trần, cô cũng từng tiếp xúc với đủ thứ nguyên liệu đắt đỏ, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy nhiều loại nấm đến vậy cùng một lúc.

Đồng thời, cũng là lần đầu tiên cô thử nấu một món mà điểm đặc biệt hoàn toàn nằm ở nguyên liệu, không phải kỹ thuật nấu.

Món “Đỉnh Hồ Thượng Tố” này tuy không khó làm, nhưng điều khó nằm ở cách phối hợp nguyên liệu sao cho hài hòa.

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy ngày xưa, người ta phải thử từng loại nguyên liệu mới nghĩ ra được món như vậy, đúng là quá giỏi.

Những món trước đây Trần Nhiên từng làm thường đòi hỏi kỹ năng tay nghề cao, nhưng món này thì lại cho cô một góc nhìn khác: Nguyên liệu có thể thay đổi cả hương vị và giá trị món ăn.

Cô nhận ra, nêm nếm không chỉ đơn giản là thêm muối hay tiêu, mà còn là sự kết hợp khéo léo giữa các thành phần.

Món Đỉnh Hồ Thượng Tố này dùng đến mười chín loại rau củ trộn lại, cuối cùng làm ra hương vị thịt dù không hề có thịt, đó chẳng phải là cách nêm tuyệt vời nhất sao?

 

Trần Nhiễm có cảm giác, món này có thể sẽ giúp cô ấy nâng trình nêm nếm lên một bậc.

 

Cô hít một hơi thật sâu rồi bắt tay vào nấu nước dùng cho món này.

Một món ăn ngon hay không chỉ là một công thức đơn lẻ, mà là cả một hệ thống. Ví dụ như món “Giò heo hầm thanh đạm” cô từng học, không chỉ dạy cách nấu, mà còn dạy cách chọn rau, tỉa giò và thậm chí là chế biến ra món “Giò heo muối tiêu”.

Món Đỉnh Hồ Thượng Tố cũng vậy. Ngoài công thức chính, nó còn hướng dẫn cách chọn và sơ chế nguyên liệu khô, thậm chí còn chỉ luôn cách nấu nước dùng chay loại cao cấp hơn.

Trần Nhiễm hít sâu một hơi nữa, bắt đầu luộc sơ cà rốt, tảo bẹ, cần tây, giá đỗ. Sau đó cho thêm vỏ quýt, long nhãn, la hán quả, thêm ít muối và tiêu trắng, rồi bắt đầu ninh từ từ.

Cô không làm y hệt như trong sách, mà áp dụng kỹ thuật nấu nước dùng thanh đạm kiểu Hoài Dương do ông Hứa dạy, đập nhẹ và khuấy đều để nước trong hơn, vị cũng thanh hơn.

Các công thức nấu ăn trong Mãn Hán Toàn Tịch đều là những công thức truyền thống nên công thức không dùng nồi áp suất, mà yêu cầu ninh bằng nồi đất trên lửa nhỏ.

Trong lúc ninh, mùi thơm tỏa ra khắp sân tập.

Một mùi... giống thịt, nhưng không phải thịt. Thơm đến lạ kỳ.

Một học viên từng đi cùng Đường Dương khiêng đồ thấy ngạc nhiên. Rõ ràng toàn bộ nguyên liệu là nấm và măng khô, sao lại có mùi thịt thơm như vậy?

Hơn nữa, mùi thịt này hoàn toàn không giống với mùi thịt trong các món ăn trước.

 

“Mùi gì mà thơm vậy? Không giống thịt heo... mùi thịt heo nặng hơn.”

“Thịt bò hay thịt dê cũng không phải... món Thịt Bò Mặt Quỷ trước đó còn nhẹ hơn mùi này.”

“Hay là hải sản? Nhưng đâu có mùi tanh?”

"Hay là do kỹ thuật của đầu bếp Trần cao siêu, làm ra không có mùi tanh?"

Mọi người trong võ quán bàn tán xôn xao, còn fan trong câu lạc bộ thì nhìn thẳng về phía Vương Chiêu Sơn. 

Người khác không biết, chứ ông ấy là người chuyên đánh giá ẩm thực, chắc chắn phải ngửi ra mùi gì chứ?

Vương Chiêu Sơn cúi đầu, giả vờ đang tập trung đứng tấn.

Ông ấy hít lấy hít để, cố nhớ lại trong đầu xem mùi này là gì. Rõ ràng có cảm giác quen, nhưng lại không nhớ nổi.

Mùi thịt này không giống thịt gia súc, cũng không hề tanh, mà lại thanh thoát, đậm đà, khiến người ta thèm thuồng.

Chúc Thần Thần đứng phía sau nói toáng lên: “Thôi khỏi nhìn chú ấy! Tôi thấy rõ rồi, Vương Chiêu Sơn nhà mình, giành cơm thì thua, giờ ngửi mùi cũng bó tay. Lát nữa trực tiếp hỏi chị Nhiễm luôn cho nhanh!”

 

Vương Chiêu Sơn xấu hổ muốn khóc, nhưng ông ấy thực sự không ngửi ra mà!