Sở Mính nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời, trong lòng lại là một mảnh hỗn độn.
Đầu đau quá, như thế muốn nổ tung ra.
Tràng cảnh màu máu đỏ hết lần này đến lần khác quét qua tâm trí hắn, sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, xua đuổi những hình ảnh đỏ tươi đó đi.
"Tiểu Thanh... Tiểu Thanh..."
Hắn nỉ non cái tên đó, trong lòng không kiềm được mà nhói đau: "Thân ái..."
Hắn bước trên hành lang dài, thân mình lung lay không vững, cuối cùng tựa hẳn vào tường.
Mang theo u hương thanh lãnh, một bàn tay trắng nõn duỗi tới, nhẹ nhàng đặt lên hai má hắn.
"Ai đánh ngươi?"
Tiếng nói lạnh tanh này lại như nắng ấm giữa ngày đông, chiếu thẳng vào đáy lòng âm u, đỏ máu của hắn.
Đôi mắt phản chiếu ngân hà, hiện ra từng đốm sáng nhỏ, nhìn nữ tử xuất hiện trước mặt mình.
Hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng, giọng nói run rẩy: "Tiểu Thanh, ta tìm được nàng rồi."
Nàng như liều thuốc an thần, chỉ có dựa sát vào nàng, bệnh của hắn có thể khỏi hẳn.
Lăng Thanh Huyền đẩy hắn ra, nhíu mày, nhìn vết thương trên mặt hắn. Vừa nhìn đã biết là nữ nhân đánh, vết móng tay rõ ràng như vậy.
Còn vết thương trên môi hắn, thấy được cả thịt bên trong, máu đông cũng che không hết được.
Là mụ điên Ân thị làm?
【Hệ thống cảnh báo: Ký chủ có xu thế hắc hóa! Ký chủ có xu thế hắc hóa! Xin ZZ mau chóng ngăn cản! Mau chóng ngăn cản!】
【Ký chủ! Mau bình tĩnh lại! Ngươi không thể hắc hóa được, nếu không vị diện sẽ sụp đổ đó. Ký chủ!】
Trong đôi mắt lạnh băng không gì có thể thâm nhập được, bóng tối đang dần gặm nuốt đi ánh sáng.
Đôi môi ấm áp đến gần, mang theo hương vị máu tanh truyền tới, mỗi một lần trằn trọc đều làm miệng vết thương đau nhói.
Sở Mính đau đến chảy nước mắt nhưng vẫn quyết không thả đôi môi lạnh lẽo của nàng ra. Dường như chỉ có như vậy, hắn mới có thể chân thật mà cảm nhận được nàng.
【Hệ thống nhắc nhở: Trạng thái của ký chủ khôi phục bình thường.】
ZZ thở phào nhẹ nhõm, yên lặng ẩn thân.
Một bên là hương điểm tâm ngọt ngào, một bên là vị máu tươi tanh mặn.
Cả hai dung hợp lại hài hòa ngoài ý muốn, suy nghĩ của Lăng Thanh Huyền bị đưa lên mây, đến khi hoàn hồn, mới đè hắn lại.
"Đi theo ta."
"Tiểu Thanh?"
Ánh trăng chiếu rọi con đường nhỏ, bao phủ một vầng ánh sáng bạc lên thân hai người.
Tầm mắt Sở Mính dán chặt lên người thiếu nữ, tựa như đi theo nàng, chuyện khó khăn đến cỡ nào cũng có thể dễ dàng giải quyết.
Thái Tử điện hạ không ai dám đến gần, hiện tại đang bị một nữ tử quang minh chính đại kéo vào tẩm điện của hắn ở Đông cung.
Tiêu thị vệ truyền đạt mệnh lệnh không cho phép bất kỳ ai nói ra nói vào.
Lăng Thanh Huyền thuần thục lấy hộp thuốc ra, ngồi trên giường lớn mềm mại, bôi thuốc cho Sở Mính.
"Ui da!"
Thiếu niên mặt mũi nhăn tít, nhỏ giọng kêu: "Đau."
Đôi mắt chưa đựng cả ngân hà kia giờ đây đong đầy bóng hình nàng.
Gương mặt thiếu nữ vẫn không chút biểu tình, miệng lại nói: "Ta nhẹ tay chút."
Sở Mính nhẹ nhàng thở ra, lực trên môi thật sự nhẹ đi nhiều.
Giống như cẩn thận từng li từng tí nâng niu trân bảo.
Tâm trạng của hắn đột nhiên vui tươi hơn hẳn, nhịn không được hôn nàng một cái.
Thuốc mỡ mới bôi xong cứ thế bị dính lên mặt Lăng Thanh Huyền.
Lăng Thanh Huyền: ... Nhịn! Trẻ trâu không thể đánh!