Sở Mính chỉ lên giường, lại chỉ vào hai người họ: "Rõ ràng... rõ ràng rất thoải mái."
Thoải mái đến mức muốn nữa.
Lăng Thanh Huyền lắc đầu: "Không thoải mái."
Sở Mính lập tức hoảng hốt: "Thanh Nhi, nàng không thoải mái sao? Có phải vì chảy máu không? Ta giúp nàng bôi thuốc?"
Nói xong, hắn thật sự chuẩn bị đi tìm hộp thuốc.
Lăng Thanh Huyền trừng một cái, hắn không dám lộn xộn nữa.
"Mặc quần áo."
"..."
Mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, Tiêu thị vệ thật sự không yên tâm, y xông vào phòng liền trông thấy Lăng Thanh Huyền như đại lão ngồi trên ghế, còn Thái Tử nhà mình đang ân cần hỏi han.
Tiêu thị vệ đóng cửa lại.
Y nhất định là đi nhầm rồi, hoặc là mù rồi.
Ngẫm lại có gì đó sai sai, y lần nữa đẩy cửa. Sở Mính ngồi trên ghế, bất mãn liếc y một cái: "Chuyện gì?"
"Điện hạ, Thái Hậu cho mời."
"Ừ."
Ánh mắt Sở Mính lần nữa dính lên người Lăng Thanh Huyền: "Chờ ta về."
Lăng Thanh Huyền gật đầu.
Cứ tiễn tiểu gia hỏa đi trước rồi tính.
【Ký chủ, lương tâm ngươi không đau chút nào sao?】
Không đau, bổn tọa không có lương tâm.
【... Mau xin lỗi hảo cảm của nhân vật phản diện đi. Hảo cảm của hắn đã đạt 90 rồi đó.】
Đến một trăm thì bổn tọa sẽ xin lỗi.
Sở Mính lưu luyến từng bước mà đi, Tiêu thị vệ thật sợ hắn sẽ trật xương cổ mất thôi.
Đuổi người đi xong, Lăng Thanh Huyền tất nhiên là trở về Chiêm Tinh Lâu.
Tiểu Lục hét lên một tiếng, Lăng Thanh Huyền còn tưởng bên trong có thích khách.
"Làm sao vậy?"
Tiểu Lục run rẩy chỉ vào dấu vết lộ ra trên người nàng: "Ngươi, ngươi, ngươi! Hôm qua ngươi!"
Quá đáng!
Bắt nàng ta giữ nhà, mình thì đi lăn lộn.
Y phục của Lăng Thanh Huyền còn chưa mặc đủ, có hơi khó chịu, giật cổ áo một chút, càng lộ ra nhiều vết tích. Tiểu Lục sợ tới mức nói không nên lời.
Tại thâm cung, Thái Hậu mặc y phục màu nâu thẫm tay gõ mõ, miệng niệm Phật chú mà người bên ngoài nghe không hiểu.
Sở Mính yên tĩnh đứng một bên.
Thái Hậu trước nay không thích hắn, số lần gọi hắn đến đây có thể đến hết trên đầu ngón tay. Hôm nay đột nhiên truyền hắn đến, Sở Mính cũng đoán được vì mục đích gì.
"Ai gia nói ngắn gọn." Gương mặt già yếu trải đầy nếp nhăn của Thái Hậu không lộ ra biểu tình gì khác: "Gia binh phù cho Cẩm Nhi, tính mạng của Ân thị sẽ không gặp nguy hiểm."
Sở Mính ngẩng đầu, đáy mắt tản ra ánh sáng lạnh. Lãnh cung có người của hắn trấn giữ, lời này của Thái Hậu, ý là...
"Bổn cung sẽ không giao ra binh phù."
Hắn xoay người muốn bỏ đi, bị mấy thái giám ngăn lại.
"Thái Tử lấy đâu ra tự tin, chắc chắn Ân thị được ngươi bảo hộ chu toàn?"
Từ trong tay áo bà ra vung ra một câu trâm.
Âm thanh thanh thúy vang lên, sắc mặt Sở Mính có chút biến hóa: "Binh phù thuộc quyền sở hữu của Thái Tử. Sở Cẩm không xứng."
"Ngươi gϊếŧ người không ghê tay, khát máu tàn bạo, không xứng làm Thái Tử một nước. Cẩm Nhi mới là lựa chọn thích hợp nhất."
Sở Mính nhặt cây trăm lên, phía trên có vết máu nhàn nhạt. Ân thị có thế nào đi nữa cũng là mẹ ruột của hắn, hắn không thể để Thái Hậu gϊếŧ mẹ mình.
Nắm chặt cây trâm kia, Sở Mính trầm giọng nói: "Vì sao Thái Hậu không đi tìm phụ hoàng?"
Tiếng gõ mõ dần dần nhỏ lại, Thái Hậu lạnh giọng: "Đừng có hoa ngôn xảo ngữ với ai gia. Binh phù, ngươi giao hay không?"
Binh phù trên tay Sở Mính giúp hắn nắm giữ một nửa binh quyền của Vu Dụ Quốc. Nếu như giao binh phù cho Sở Cẩm, vậy quyền lực của Sở Cẩm sẽ đuổi kịp hắn.
Ngồi ở vị trí Thái Tử hai mươi năm, từ nhỏ bị bắt nạt, mẹ ruột giáo dục sai lệch, sau khi lớn lên Hoàng Đế đem gánh nặng quốc gia ném lên vai hắn, Thái Hậu cùng Tam hoàng tử không ngừng mơ ước vị trí của hắn.
Trong lòng Sở Mính bi thương, rũ hai tay xuống: "Được."
Thái Hậu tưởng rằng hắn đồng ý giao binh phù, mắt phượng mới nhắm lại một nửa, máu tươi đã nhỏ giọt trên mõ gỗ, vang lên âm thanh trầm thấp.
Đau đớn ập tới, bà ta mới nhớ ra được, thiếu niên bị bà ta uy hiếp kia, là một kẻ tàn bạo bất nhân.
"Thái Hậu lấy đâu ra tự tin, chắc chắn bổn cung sẽ không ra tay với ngươi?"
Tiếng nói của thiếu niên như tiếng gầm gừ của mãnh thú bị cầm tù dưới tảng đá lớn, chỉ lơ là một chút, sẽ xông ra tàn sát.