Nhưng thật đáng tiếc, ngày hôm sau "người thương" của Tiểu Ngư đã không xuất hiện.
Nghe nói là cậu ấy có chút việc nên đã xin nghỉ phép ở khoa một ngày, vì vậy cô nàng đành phải chăm chỉ làm tình nguyện viên cả ngày, chân đã đi mỏi nhừ mà vẫn chưa thấy được mặt người trong mộng.
Nhưng vất vả cũng không phải là vô ích, lúc làm tình nguyện viên, cô ấy cũng đã dò hỏi được một vài chuyện từ người của Hội sinh viên, ví dụ như... cô gái mà cô ấy thích không có bạn trai, cũng không có tin đồn tình cảm mập mờ với ai, tuy người theo đuổi không ít nhưng đến nay vẫn chưa có ai thành công.
Điều này lại như tiếp thêm cho cô ấy một liều thuốc trợ tim cực mạnh, ý chí chiến đấu lại sục sôi lên.
Biết đâu người này không có bạn trai là vì thích con gái thì sao?
Cũng không phải là không có khả năng.
Quý Hạ vẫn hết lòng cổ vũ cô ấy.
Bởi vì theo cô thấy, có thể lấy hết can đảm để tiếp cận người mình thích thật sự không hề dễ dàng. Lấy chính mình làm ví dụ, sau bao nhiêu lần trải qua chuyện "lúc nóng lúc lạnh" như vậy, cô đã có chút dao động rồi.
Cô hoàn toàn không biết Giang Vãn Thu rốt cuộc đang nghĩ gì, hai ngày nay thậm chí còn thường xuyên mất ngủ, đến nỗi cả người có chút không ổn, lúc lên lớp đầu óc quay cuồng nên đã xin nghỉ một ngày.
Nhưng may mắn là, triệu chứng này đã thuyên giảm vào ngày hôm sau. Cô dứt khoát gạt những chuyện không có lời giải đáp này ra sau đầu, bắt đầu tập trung vào công việc đón tân sinh viên.
Mùa thu là một mùa khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Vì hôm trước không đến, nên ngày thứ hai Quý Hạ cùng các bạn cùng khoa đến điểm đón tân sinh viên từ rất sớm, làm quen với quy trình một lượt rồi mới ngồi xuống sau bàn.
Khoa của họ phụ trách việc giúp tân sinh viên đăng ký nhập học, sau đó phát chìa khóa phòng ký túc xá cho họ, về cơ bản là không có lúc nào được nghỉ ngơi thư thả.
Đến khoảng tám, chín giờ sáng, người bắt đầu đông dần lên, nhóm phụ trách đăng ký cũng không còn thời gian nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng bắt tay vào công việc.
Từng tốp rồi lại từng tốp tân sinh viên năm nhất tràn vào trường, nhờ có dòng người mới này mà cả ngôi trường trở nên náo nhiệt hơn hẳn, mỗi một góc sân trường đều tỏa ra sức sống và sự năng động. Trong khoảng thời gian tiếp theo, ngoài lúc ngẩng đầu lên uống nước và đi vệ sinh, Quý Hạ gần như chỉ toàn hướng dẫn tân sinh viên điền vào các mẫu đơn.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu, xua tan đi cái se lạnh của buổi sáng, mang đến cho mặt đất những tia nắng nóng rát.
Hơn nữa, đám đông chen chúc không thông thoáng, lưng cô gái nhanh chóng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
"Giấy đăng ký bên mình sắp hết rồi, ai còn dư thì đưa cho mình một xấp với?" Quý Hạ vừa trả lời câu hỏi của tân sinh viên, vừa cố nói to để nhờ sự giúp đỡ từ các bạn đồng hành.
Trên bàn trước mặt cô, giấy đăng ký chỉ còn lại vài tờ cuối cùng, không trụ được bao lâu nữa.
Vậy mà, câu trả lời nhận được lại là vài tiếng đáp lại đầy bất lực --
"Bên mình cũng hết rồi."
"Không rảnh tay được, ai đi lấy thêm ít giấy đăng ký về đi!"
"Hạ Hạ, bên mình còn một ít, cậu tự qua đây lấy nhé."
"..."
Khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Tân sinh viên đứng trước bàn chờ đợi, phía sau còn cả một hàng dài, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên người mỗi người, ai nấy đều không mấy kiên nhẫn chờ đợi quá lâu.
Tình huống này cũng khiến Quý Hạ cảm thấy hơi bực bội, khi cô đưa tờ giấy đăng ký cuối cùng trước mặt đi rồi đẩy ghế định đứng dậy, thì đúng lúc này, một xấp giấy đăng ký dày cộp được đưa từ sau lưng cô đặt lên bàn -- cổ tay thon thả trắng nõn của cô gái dưới ánh mặt trời như được phủ một lớp hào quang, trắng đến phát sáng.
"Bạn học, tôi lấy giấy đăng ký giúp cậu rồi đây." Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau, Quý Hạ sững người, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cô gái có gương mặt xa lạ đang ôm một xấp giấy đăng ký dày đứng ở phía sau hơi lệch về bên cạnh cô. Cô gái có mái tóc dài quá vai, dáng vẻ thanh tú đáng yêu, cao khoảng hơn một mét sáu, trên cánh tay đeo băng đỏ có dòng chữ "Tình nguyện viên đón tân sinh viên", nhìn là biết tự nguyện đăng ký đến giúp đỡ.
Tuy rằng không biết tại sao lại có người không phải thành viên Hội sinh viên lại chủ động đăng ký tham gia những việc như thế này.
"Cảm ơn cậu." Quý Hạ cảm kích nói lời cảm ơn, rồi khách sáo thêm vài câu.
"Cậu còn phải chia những tờ giấy này cho những người khác nữa đúng không?" Cô hỏi.
Cô gái gật đầu, rồi đưa tay chỉ về phía trước một chút: "Mọi người hình như đều thiếu giấy cả rồi, lúc nãy tôi qua đây nghe mấy người nói hết giấy nên đi lấy một ít về."
"Đúng là rất thiếu, giờ này tân sinh viên đăng ký đông nhất." Quý Hạ tỏ vẻ đồng tình với câu nói này, rồi thúc giục đối phương: "Vậy cậu mau đi đi, tôi không giữ cậu lại nói chuyện nữa, bên tôi cũng bận lắm."
Nói xong, cô định quay lại tiếp tục công việc, vừa hay một tân sinh viên đang ngồi trước bàn cũng đã điền xong phiếu đưa cho cô.
Nhưng lúc này, cô gái kia lại có chút sốt ruột nói thêm một câu: "À phải rồi, bạn học."
Cô gái gọi Quý Hạ lại, nhưng khi đối phương một lần nữa nhìn về phía mình, cô ất dường như lập tức mất khả năng sắp xếp ngôn từ, trong ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn, tân sinh viên đang chờ đợi trước bàn cũng nhìn về phía cô ấy.
"Tôi tên là Dư Trác, cũng hỗ trợ ở khu này."
Dư Trác không biết cuối cùng mình đã nói ra câu này như thế nào, nhưng cô ất thấy Quý Hạ mỉm cười gật đầu với mình, đáp lại: "Tôi tên là Quý Hạ, ở Ban Thanh tra Kỷ luật của Hội sinh viên."
Một buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, đến trưa, số người đến làm thủ tục nhập học đã giảm đi nhiều, điểm đăng ký cũng ngừng làm việc để nghỉ ngơi. Sau khi đăng ký xong cho người cuối cùng trong hàng, Quý Hạ dựa vào lưng ghế, dang hai tay vươn vai một cái thật dài, hoạt động bả vai một chút rồi mới đứng dậy.
Lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi mấy lần.
Lúc này, có một bạn nam cầm phiếu ăn đi tới, phát cho mỗi người một phiếu: "Mau đi ăn cơm đi mọi người, sáng nay vất vả rồi."
Bạn nam này là Trưởng ban Thanh tra Kỷ luật, quan hệ với Quý Hạ cũng khá tốt. Phiếu ăn đang phát là trợ cấp của trường dành cho những người làm công tác đón tân sinh viên như họ, cầm phiếu đến cửa căng tin có thể đổi được một suất "cơm công tác" khá tươm tất.
Nhận phiếu ăn xong, Quý Hạ hướng về phía nam sinh, gọi một câu: "Trưởng ban, chiều nay em có hai tiết chuyên ngành không đến được, để xem tan học nếu rảnh em sẽ qua."
"Được." Nam sinh tuy đã đi đến chỗ khác nhưng cũng đáp lại từ xa.
Mọi người trong ban quan hệ đều khá tốt, nhận phiếu ăn xong, các thành viên rủ nhau từng tốp ba tốp năm, rôm rả chuẩn bị cùng nhau đến căng tin. Lúc này, Quý Hạ thoáng thấy Dư Trác vẫn đang ngồi xổm dưới đất sắp xếp lại "Sổ tay tuyên truyền của trường".
Cô gọi đối phương một tiếng: "Dư Trác."
Giọng nói trong trẻo truyền đến tai cô gái, chỉ thấy cô ấy hơi khựng lại động tác trên tay, rồi nhìn về phía Quý Hạ.
Dư Trác mím môi, dường như không ngờ Quý Hạ lại thật sự nhớ tên mình trong một hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, nhất thời cảm thấy có chút vui sướng nhưng lại không tiện thể hiện ra.
"Đừng dọn nữa, đi ăn cơm cùng đi." Quý Hạ cong cong mắt, đi tới dừng lại trước mặt cô ấy, "Vừa rồi họ không đưa phiếu ăn cho cậu à?"
Quý Hạ nghĩ có lẽ đối phương cứ ngồi xổm nên không được chú ý tới, phiếu ăn có thể đã phát sót, nên mới hỏi vậy.
Không ngờ quả nhiên, Dư Trác lắc đầu đứng dậy: "Không có, lúc nãy tôi cũng không để ý có người phát phiếu ăn."
Cô ấy vừa rồi cứ cúi đầu sắp xếp mấy cuốn sổ tay trong thùng, Quý Hạ gọi, cô ấy mới để ý thấy mọi người đã chuẩn bị đi cả rồi.
Nhưng bây giờ người phát phiếu ăn đã chạy xa, cũng không gọi lại được.
"Vậy cậu cầm của tôi trước đi." Chỉ suy nghĩ khoảng một giây, Quý Hạ đã quyết định, cô kéo tay cô gái, đặt phiếu ăn của mình vào tay đối phương. "Tối tôi bảo họ ghi thêm một phiếu cho lần sau."
Nói xong, cô đi về phía trước vài bước, hơi ra hiệu với những người bạn vẫn đang đợi: "Đi thôi, chúng ta cùng ra căng tin ăn cơm."
Dư Trác vội vàng đi theo.
Trường Đại học Ngoại ngữ có vài căng tin, phiếu ăn đều dùng chung được. Họ chọn căng tin gần nhất để dùng bữa.
Nói là "cơm công tác", nhưng thực ra trường không hề keo kiệt chút nào, không chỉ có thịt kho tàu và sườn xào chua ngọt để chọn, mà mỗi người còn được một cái đùi gà lớn kèm theo một bát canh. Mọi người bưng khay cơm, mặt mày thỏa mãn tìm bàn trống ngồi xuống.
Giờ này vừa qua cao điểm ăn uống nên căng tin không quá đông người. Mấy người cùng ban ngồi với nhau, vừa ăn vừa trao đổi những chuyện kỳ lạ gặp phải sáng nay, không khí vô cùng hòa hợp.
Quý Hạ thỉnh thoảng cũng chen vào một hai câu.
Chỉ có Dư Trác, tâm trí của cô ấy không đặt ở đó, cô ấy biết việc mình đăng ký làm tình nguyện viên này rốt cuộc có mục đích gì.
Mà bây giờ, người ấy đang ngồi ngay cạnh cô ấy, gần trong gang tấc.
"Quý Hạ..." Cô ấy siết chặt đôi đũa trong tay, đột nhiên gọi tên Quý Hạ.
"Hả?" Quý Hạ miệng còn ngậm thức ăn, nghiêng đầu qua. Chỉ thấy má phải của cô phồng lên vì đang nhai, trông như một con cá nóc phình bụng, vô cùng đáng yêu.
Cô gái vừa nhai vừa hừ trong mũi một tiếng, chờ Dư Trác nói tiếp.
"... Chiều cậu có đến nữa không?" Dư Trác hỏi.
"Chiều cậu ấy có tiết, chắc là không đến đâu." Có người cùng bàn nghe thấy, trả lời giúp Quý Hạ.
"Ừm, tôi chắc không đến." Quý Hạ gật đầu phụ họa, sau đó hỏi: "Cậu có việc gì à?"
"Vậy có thể kết bạn WeChat không, khi nào cậu đến thì tôi qua làm cùng cậu." Dư Trác hít một hơi thật sâu, từ từ nói ra suy nghĩ của mình, tiện thể còn bổ sung một câu giải thích tình hình hiện tại của bản thân: "Tôi làm tình nguyện viên ở đây cũng không quen ai, khó khăn lắm mới gặp được cậu chịu dẫn dắt tôi..."
"Được chứ." Quý Hạ gần như không chút do dự liền đồng ý, vô cùng thoải mái. "Vậy cậu quét mã của tôi đi, mai tôi không có tiết chắc sẽ đến."
Có người giỏi giao tiếp, có người lại nhút nhát, đây đều là chuyện rất bình thường.
Cô hoàn toàn hiểu được, nên không hỏi nhiều.
Quý Hạ một bên rảnh tay thao tác điện thoại, một bên chỉ vào mấy người bạn cùng bàn: "Cậu có việc gì cũng có thể tìm họ, họ sẽ giúp cậu, không cần ngại đâu."
"Nếu thật sự có việc gì gấp thì cứ nhắn WeChat cho tôi, tôi thấy sẽ trả lời."
Dư Trác gật đầu lia lịa, chỉ có ánh mắt là không rời khỏi chiếc điện thoại trên tay đối phương.
Đến khi Quý Hạ mở mã QR ra, đưa lên trước mặt cô ấy, cô ấy lập tức có cảm giác thành tựu "viên mãn cuộc đời", tâm trạng kích động này không thể biểu đạt đơn giản bằng lời được.
Nhưng thiên đường và địa ngục thường chỉ cách nhau vài phân, ai biết được giây tiếp theo điều gì đang chờ đợi bạn.
Khi tiếng "bíp" quét mã nhận dạng vang lên, Dư Trác tận mắt nhìn thấy màn hình điện thoại của mình hiện lên giao diện danh thiếp bạn bè, giao diện này cô ấy đã quá quen thuộc rồi.
—– Chỉ thấy ở trên cùng danh thiếp, là một cái tên ghi chú quen thuộc: "Tháng Sáu".
Đầu óc Dư Trác "ầm" một tiếng, trở nên trống rỗng, còn bên cạnh, Quý Hạ với đôi mắt đẹp đang cong cong cười hỏi: "Sao rồi, kết bạn xong chưa?"
==================
Tác giả có lời muốn nói:
Chương thứ 2 √
Nếu mai dậy sớm được thì sẽ có chương 3, không thì coi như mình chưa nói gì nhé!