Hết Mực Yêu Chiều - Lạc Dương Bibi

Chương 41: Yên tâm, mình có thể ốm được đến lúc đó



Ánh mắt Quý Hạ dừng trên người cô gái, cũng không có ý thúc giục, cô đang yên lặng chờ đợi lời mời kết bạn của đối phương gửi tới, sau đó lập tức chấp nhận.

Nhưng ánh mắt đó lại khiến Dư Trác cảm thấy như có gai sau lưng, vô cùng bất an.

Cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện người bạn qua mạng vẫn luôn trò chuyện với mình lại chính là... Quý Hạ, là cùng một người.

Chuyện này đổi lại là bất kỳ ai có lẽ cũng không thể chấp nhận nổi, mà trước đó, cô ấy lại còn đang hí hửng mừng thầm vì đã lấy được cách thức liên lạc của đối phương.

Dư Trác nhìn chằm chằm vào giao diện bạn bè trên điện thoại, im lặng khoảng hơn mười giây, rồi dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Hạ, cô ấy úp màn hình điện thoại vào lòng bàn tay: "Ừm... Cô phụ trách vừa nhắn trong nhóm lớp tìm tôi có việc gấp, tôi phải đến tòa nhà văn phòng một chuyến."

Cô gái không giỏi nói dối, nhưng tình huống hiện tại buộc cô ấy phải viện một lý do để rời đi. Ở lại với Quý Hạ thêm một giây nào, cô ấy cũng cảm thấy dày vò.

"Nhưng cậu còn chưa ăn được mấy miếng cơm mà, gấp vậy sao?" Quý Hạ nghe xong ngẩn người, sự việc diễn biến có chút đột ngột.

"Ừm, tôi cũng không đói lắm."

"Tôi đi trước đây."

Dư Trác vội vã bỏ đi, bóng lưng khuất dần trông cũng có chút gấp gáp và hoảng loạn, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

"Cô phụ trách gì mà đến chút thời gian ăn cơm cũng không đợi được chứ?" Có người trên bàn thấy vậy không nhịn được buột miệng phàn nàn một câu. Quý Hạ khẽ phụ họa theo một tiếng rồi thu lại tầm mắt, cúi đầu ăn cơm tiếp.

Chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.

Chỉ đến khi mọi người ăn xong, chuẩn bị rời đi, cô mới chợt nhớ ra chuyện kết bạn vừa rồi, bèn lấy điện thoại trong túi ra xem. Giao diện WeChat vẫn im ắng, cững không có thông báo lời mời kết bạn mới nào gửi tới.

Xem ra có lẽ Dư Trác lúc nãy đi vội quá nên quên mất.

Quý Hạ nghĩ, đành để lần sau gặp lại đối phương rồi kết bạn lại vậy.

...

Sau khi rời khỏi căng tin, Dư Trác lại men theo con đường lớn đi thêm khoảng hai trăm mét nữa, mãi đến khi quay đầu lại không còn nhìn thấy tòa nhà căng tin hoành tráng kia nữa mới dừng bước. Chẳng biết từ lúc nào, cô ấy đã đi đến một quảng trường lớn ngay giữa trung tâm trường học.

Lúc đi ra, cô ấy cũng không nghĩ mình sẽ đi đâu, đến khi hoàn hồn lại thì đã cách rất xa hướng về ký túc xá rồi.

Bên cạnh quảng trường là một hồ nước nhân tạo, giữa hồ có xây một đình tạ nhỏ, có cầu gỗ dẫn vào, ngày thường rất được các bạn sinh viên yêu thích, rất nhiều người thích đến đây chụp ảnh.

Nhưng bây giờ là buổi trưa nên không có nhiều người.

Dư Trác đi qua cầu gỗ, vào trong đình ngồi xuống. Tay cô ấy vẫn nắm chặt điện thoại, bắt đầu nhìn mặt hồ phát ngốc, trong đầu không ngừng tua đi tua lại những chuyện đã trải qua sáng nay, đặc biệt là mỗi một câu nói, mỗi một hành động của Quý Hạ, dường như đã khắc sâu vào tâm trí cô ấy.

Là từ khi nào bắt đầu chú ý đến con người Quý Hạ này nhỉ?

Có lẽ là từ lúc mới nhập học năm nhất.

Các hoạt động lớn trong trường đều có thành viên Hội sinh viên ra duy trì kỷ luật các kiểu, Quý Hạ lúc đó mới vào Ban Thanh tra Kỷ luật, tần suất xuất hiện trong các hoạt động này rất cao, cộng thêm bản thân đối phương vốn có khí chất nổi bật, nên rất dễ bị chú ý.

Có lần đầu tiên, sẽ có lần thứ hai.

Từ đó về sau, Dư Trác rất thích tham gia đủ các loại hoạt động và buổi tọa đàm nhàm chán trong trường. Đôi khi may mắn thì gặp được Quý Hạ, có khi lại lãng phí thời gian ngồi ngốc ở hoạt động một hai tiếng đồng hồ.

Ban đầu, cô gái không biết đó là thích, cô ấy chỉ cảm thấy cô bạn ở Ban Thanh tra Kỷ luật này cười lên rất đẹp, lại còn ưu tú như vậy, thích kết bạn, với ai cũng nói được vài câu. Cô ấy cũng muốn làm bạn với người như thế.

Nhưng vì tính cách bản thân cũng như ảnh hưởng từ môi trường gia đình, cô ấy không phải là người giỏi giao tiếp, nên khi nhìn thấy một Quý Hạ tỏa sáng như vậy giữa đám đông, ngược lại không dám tiến lên làm quen.

Vì sao rực rỡ, nhưng ánh sáng của nó cũng sẽ làm chói mắt người khác.

Sau này Quý Hạ còn tham gia cuộc thi Mười ca sĩ hay nhất trường, càng trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường Ngoại Đại. Dư Trác cảm thấy người như vậy nhất định sẽ không thiếu bạn bè.

Đến khi thật sự xác định được tình cảm, là lúc kết thúc năm nhất, họ ở lại trường để học quân sự.

Cái tên "Quý Hạ" bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên diễn đàn, các nhóm chat của trường và trong miệng các bạn nam lớp cô ấy.

Lần Quý Hạ bị huấn luyện viên phạt chạy, cô ấy cũng nhìn thấy. Đối phương chạy quanh sân vận động, vừa hay chạy ngang qua đại đội của họ.

Hơn nữa, sau này trường tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ quân sự, đối phương lại một lần nữa thể hiện thực lực tuyệt đối trên sân khấu, giành giải nhất.

-- Dư Trác lúc đó ngồi ngay dưới khán đài, nghe thấy tiếng tim mình đập.

Cũng sau ngày hôm đó, cô ấy đã nghĩ kỹ sẽ nói rõ với "Tháng Sáu", nói cho đối phương biết mình đã có người thích, muốn kết thúc mối quan hệ kỳ lạ giữa họ, sau này chỉ làm bạn.

Cô ấy và "Tháng Sáu" quen nhau rất lâu rồi, đều học cùng trường. Ban đầu cứ ngỡ đây sẽ là mối tình đầu trong cuộc đời sinh viên của mình, nhưng kể từ khi gặp được người như Quý Hạ, cô ất đã có một khái niệm mơ hồ về mẫu người lý tưởng của mình, nên suốt cả năm trời cô ấy không hề có ý định tiến xa hơn với "Tháng Sáu".

Sau này, việc chấm dứt quan hệ với đối phương cũng rất thuận lợi.

Chỉ là ngàn tính vạn tính, không tính đến được ý trời trêu ngươi. Tâm trạng Dư Trác có chút suy sụp, điện thoại của cô ấy không ngừng rung lên báo có tin nhắn mới, nhưng cô ấy hoàn toàn không có tâm trạng để xem.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, tất cả những điều này đều có dấu hiệu cả.

Ví dụ như "Tháng Sáu" trên mạng cũng từng nói với cô ấy rằng cậu ấy tham gia buổi biểu diễn văn nghệ quân sự, cũng là thành viên của Hội sinh viên, hơn nữa cũng sẽ tham gia công tác đón tân sinh viên.

Tất cả mọi thứ rõ ràng đều đã có dấu hiệu từ sớm, chỉ là bản thân cô ấy ngốc nghếch mãi không phát hiện ra.

Bao gồm cả lần gặp mặt hôm nay... rõ ràng cô ấy nên nhận ra giọng của Quý Hạ và giọng của "Tháng Sáu" gần như giống hệt nhau, nhưng vì trong lòng có quá nhiều chuyện cộng thêm đã quá lâu không luyện nói với "Tháng Sáu", nên đã cố tình bỏ qua điểm này.

Thế là mới có cảnh tượng ở căng tin lúc cuối.

Người mình thầm thương trộm nhớ bấy lâu suýt chút nữa đã là bạn gái của mình, mà khả năng đó lại do chính tay mình cắt đứt, cô ấy nên làm gì bây giờ?

...

Buổi tối sau khi học xong từ vựng tiếng Ý, Quý Hạ cầm điện thoại lên, lại nhớ đến chuyện Tiểu Ngư nói với mình mấy hôm trước. Đối phương nói sẽ đi xin cách thức liên lạc của mục tiêu thầm mến, không biết rốt cuộc đã xin được chưa.

Cô bèn gửi một tin nhắn qua hỏi thăm, quan tâm tình hình một chút.

Người thường ngày gần như trả lời tin nhắn ngay lập tức, tối nay lại nửa ngày không có động tĩnh, không biết rốt cuộc đã thấy tin nhắn chưa.

Quý Hạ đợi một lúc vẫn không thấy hồi âm, bèn dứt khoát đặt điện thoại xuống, mang theo cả người mệt mỏi đi ngủ.

Không ngờ giấc ngủ này, ngày hôm sau suýt chút nữa không dậy nổi.

Hôm kia vì cơ thể không khỏe, Quý Hạ đã xin Trưởng ban nghỉ một ngày không đi đón tân sinh viên. Nghỉ ngơi một ngày vốn tưởng đã đỡ nhiều, kết quả không ngờ sau khi bận rộn cả ngày hôm qua, tình hình lại nặng thêm.

Chuông báo thức buổi sáng cũng không gọi cô dậy nổi, ngược lại còn đánh thức Tống Na Na ở giường bên cạnh. Tống Na Na cảm thấy có gì đó không ổn nên vén rèm giường, thò đầu qua xem, lúc này mới phát hiện Quý Hạ hình như phát sốt.

"Ba mươi bảy độ tám, sốt nhẹ rồi." Tống Na Na giơ chiếc nhiệt kế trong tay, liếc nhìn người đang ngồi trên giường. "Mình đưa cậu đến phòng y tế trường nhé, lát nữa xin phép cô phụ trách nghỉ học hôm nay."

Nói xong, Tống Na Na bắt đầu thay quần áo chuẩn bị xuống giường, nhưng không ngờ Quý Hạ lại có vẻ không muốn.

"Mới ba mươi bảy độ mấy, uống chút thuốc cảm cúm ngủ một giấc là khỏe thôi mà, không muốn đến phòng y tế đâu." Giọng cô gái nghèn nghẹt pha chút giọng mũi, nghe có vẻ không có chút tinh thần nào.

Cô thật ra không thích mùi thuốc khử trùng ở phòng y tế cho lắm, trước đây đến phòng y tế siêng năng như vậy, chẳng phải là vì...

Trong đầu Quý Hạ chợt hiện lên một khuôn mặt. Tính kỹ lại, cô và Giang Vãn Thu hình như đã hơn nửa tháng không gặp mặt rồi. Lần gặp cuối cùng là ngày trước hôm khai giảng, ở đồn cảnh sát, cô đã ôm đối phương khóc một trận.

Đang nghĩ ngợi, giọng nói bực bội của Tống Na Na lại vang lên: "Quý Hạ, cậu đùa đấy à?"

"Bị bệnh đương nhiên phải đi khám bác sĩ, sốt rồi mà không đi khám thì cậu định làm gì, muốn lên trời sao?"

Tống Na Na một câu "khám bác sĩ", hai câu cũng "khám bác sĩ", như một chiếc chìa khóa linh cảm, giúp Quý Hạ giải quyết thành công vấn đề khó khăn trước mắt.

"Cậu nói đúng, bị bệnh quả thật phải đi khám bác sĩ." Ánh mắt Quý Hạ đột nhiên sáng lên, cô lẩm bẩm, lặp lại lời của Tống Na Na.

Khám bác sĩ rất tốt mà, bị bệnh vừa hay có lý do chính đáng để đến bệnh viện khám bác sĩ. Cơn sốt này đến thật đúng lúc, Quý Hạ lớn từng này chưa bao giờ cảm thấy "bị bệnh" lại có thể là một chuyện vui vẻ đến vậy.

Người vốn đang ủ rũ bỗng chốc phấn chấn hẳn lên. Cô mò chiếc điện thoại dưới gối, tìm tài khoản chính thức của bệnh viện trung tâm thành phố trên mạng xã hội, rồi mở ra, tìm đến phòng khám Đông y.

Tên của Giang Vãn Thu hiện ra rõ ràng trong danh sách, chỉ có điều không may là số khám hôm nay đã hết.

Không chỉ hôm nay không có, ngày mai cũng không, chỉ còn lại vài số ít ỏi đáng thương vào chiều ngày kia. Quý Hạ khẽ cắn môi, lập tức nhấn "Đăng ký khám".

Cô nghĩ bệnh của mình cũng không nặng, uống chút thuốc cố gắng chắc có thể cầm cự được đến lúc đó.

Làm xong tất cả những việc này, cô mới đặt điện thoại xuống, thở phào một hơi dài nhẹ nhõm: "Được rồi, đăng ký khám ở bệnh viện ngày kia rồi."

"Khi nào chứ?" Tống Na Na dụi dụi tai, còn tưởng mình nghe nhầm.

"Ngày kia."

Quý Hạ lặp lại một lần nữa.

"Quý Hạ, cậu có bị bệnh không hả?" Tống Na Na không khỏi bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cô ấy lại cố vén rèm chui qua, nhưng đã bị Quý Hạ nhanh tay hơn ấn đầu lại.

"Yên tâm, mình có thể ốm được đến lúc đó."

Cô gái cười đáp lại một tiếng.

Nói xong, cô lại trùm chăn nằm xuống.

==================

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Na Na: Cậu sốt mà lại đi khám Đông y à?

Hi hi, sáng không dậy nổi, nhưng vẫn sẽ có phần 2 nhé.