Quán hoành thánh của ta có một vị khách không mời mà đến.
Đó là một mỹ nhân yêu kiều yếu ớt, ăn mặc giản dị, dẫn theo nha hoàn, một chiếc hoành thánh nàng ta phải c.ắ.n hai miếng, ngay cả nước dùng cũng dùng thìa nhỏ nhấp từng chút một.
So với đám đại hán râu ria xung quanh, vừa bưng bát vừa húp xì xụp, nàng ta quả thực sạch sẽ, đẹp mắt.
Nhưng thưởng thức sắc đẹp một lần là đủ, nàng ta ăn chậm như vậy rất ảnh hưởng đến việc xoay bàn của ta.
Hơn nữa, đang ăn dở thì nàng ta dừng tay, đặt thìa xuống, khẽ thở dài một tiếng.
Nha hoàn bên cạnh lập tức hiểu ý, quay sang gây khó dễ cho ta.
"Món này mà còn dám khoác lác là hoành thánh ngon nhất mười dặm tám thôn ư? Cơ bản khó nuốt trôi!"
Đáp lại nàng ta chỉ có tiếng húp bát của các thực khách khác, có chút gượng gạo.
Chẳng có cách nào, sáng sớm mọi người đều vội vàng ăn xong để đi làm việc.
"Đi về phía trước có một tửu lâu, cô nương có thể đến đó thử xem, có lẽ hợp khẩu vị của ngươi hơn đấy.”
Cuối cùng vẫn là ta lên tiếng giữ hòa khí, lúc đến dọn bàn tiện nhắc một câu, nữ t.ử lập tức phấn chấn, liếc nhìn ta một cái rồi mỉm cười.
Dùng từ phu quân dạy ta mà nói, thì đó là vẻ mặt dạt dào đắc ý cùng có chí tất thắng.
"Bà chủ Tống thứ lỗi, bọn ta từ kinh thành đến, thực sự không chịu nổi cái hơi khói chợ búa này.”
"Không sao, dù sao tiền cơm đã nhận rồi.”
"Những món ăn này, ở kinh thành thực sự không lọt vào mắt.”
"Không sao, đây không phải kinh thành.”
"Trà thô cơm nhạt thỉnh thoảng ăn một lần là đủ, ăn nhiều sẽ thấy nhạt nhẽo vô vị.”
Nàng ta đã nhắm vào ta đến mức này, nếu ta còn không hiểu nàng ta muốn làm gì, thì ta không còn là Tống Hỉ Hoa nữa.
"Cô nương, trà thô cơm nhạt quả thật không ngon, nhưng ít nhất ăn vào sẽ không sinh bệnh. Cơm thừa canh cặn, ăn nhiều mới dễ đau bụng đấy.”
Nói xong, ta mặc kệ sắc mặt tái nhợt của nàng ta, vung khăn lau bàn rồi bỏ đi.
Người làm ăn coi trọng hòa khí sinh tài, ngươi kính ta một thước, ta đáp lại ngươi một trượng.
Nhưng nếu chọc giận tớita, ta cũng có vô số lời lẽ khiến người khác không vui vẻ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
......
Ta đoán được nữ t.ử này là ai, nhân sĩ kinh thành, trong từng lời lẽ lại còn nói năng khinh thường ta.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là đóa hoa đào thối trước kia của phu quân ta, Dương Chung Diệp.
Thuở ban đầu hắn mới đến trấn ta làm phu tử, hắn rất được chào đón. Là người đọc sách, dung mạo tốt, biết lễ nghi, vóc dáng trông cũng cao lớn cường tráng, là một món ngon được nhiều người thèm muốn.
Nhưng sau khi dò hỏi kỹ hơn, thì ra gia đình từng bị kết tội, tiền lương hàng tháng chỉ có chút ít, trong nhà còn có một lão mẫu thân từng là khuê tú nhưng lại yếu ớt bệnh tật, đã có vài người đến xem mắt nhưng đều không thành, dần dà chẳng còn ai hỏi han nữa.
Còn ta là cô nương lỡ thì nổi tiếng trong trấn, dung mạo chỉ có thể nói là khá chỉnh tề, coi cũng được.
Nhưng ta cũng nổi tiếng là người giỏi giang, một tay ta có thể vác bao bột gạo nặng năm mươi cân, nhào bột cả một canh giờ cũng không thấy mệt, một mình ta quán xuyến một quán ăn, cuộc sống trôi qua rực rỡ sung túc.
Người ngoài đều cho rằng bọn ta không xứng đôi, đồng nghiệp bên phía hắn chê ta thô tục hung hãn, dung mạo xấu xí.
Họ hàng bạn bè bên phía ta lại chê hắn cao to vô dụng, không thể gánh vác việc nặng, đẹp cũng không thể làm cơm ăn.
Ai nói đẹp không thể làm cơm ăn? Ta ăn rất ngon là đằng khác.
Tống Hỉ Hoa ta, giấc mộng cả đời này chính là mở một tửu lâu, trở thành bà chủ, trở về nhà có phu quân tuấn mỹ hiểu lễ nghi hỏi han ân cần, thật là khoái chí biết bao.
Dương Chung Diệp hoàn toàn phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của ta, tính tình hắn cũng ôn hòa, không thanh cao kiêu ngạo như những kẻ đọc sách khác.
Lần trước chở bột mì về nhà, xe nhỏ của ta bị đá vấp ngã, hắn vừa lúc đi ngang qua, không nói hai lời đã giúp ta giữ vững chiếc xe.
Ngày hôm sau ta mang một hộp điểm tâm đến chặn hắn ở thư viện, nói lời cảm ơn, hắn có chút ngạc nhiên, do dự một lát rồi vẫn nhận lấy.
Nhận đồ của ta, tức là người của ta rồi nhé?
Mỗi bước mỗi xa
Trong hộp đó nhét đầy ba mươi chiếc hoành thánh nhân thịt tươi, vừa thơm ngon lại vừa chắc bụng, ăn xong trên đường tan học vẫn còn thấy thòm thèm, về đến nhà thì thấy bà mối đã đến cửa.
Tỷ tỷ ta là người theo phái hành động, thích nhất là thừa thắng xông lên.
Bà mối lúc đó nói với ta rằng, hắn vốn có vị hôn thê, nhưng sắp kết thân thì nhà cô nương gặp tang phải giữ đạo hiếu, Dương gia đồng ý chờ.
Kết quả ba năm trôi qua, nhà mình lại bị tịch thu gia sản.
Lần này nhà gái không còn lưu tình nữa, hôn sự trực tiếp thất bại.
Ta không bận tâm đến mối duyên tiền định này, dù sao cũng chưa thành. Nếu hắn còn vương vấn, chắc chắn sẽ không đồng ý chung sống với ta.