Dương Chung Diệp cũng nghiêm túc tìm hiểu về cách đối nhân xử thế của ta, biết ta mười lăm tuổi từng định đầu độc gia đình, mười tám tuổi c.h.ử.i mắng trưởng bối giữa phố.
Không nói sai, ta thừa nhận.
Lần mười lăm tuổi là phụ thân ta bị ngã gãy chân, liệt cả người, mẫu thân ta ở nhà khóc lóc than trời trách đất nói không sống nổi nữa, muốn c.h.ế.t quách đi cho xong.
Để thành toàn cho bà, ngay hôm đó ta đi mua t.h.u.ố.c chuột, hỏi bà muốn pha loãng với cháo hay chấm với bánh mà ăn, bà đã sợ đến mức không dám tìm đường c.h.ế.t nữa.
Lần mười tám tuổi là đại bá nói nhà ta không có nam đinh, phụ thân ta lại vô dụng, muốn bức ép chiếm lấy ruộng đất nhà ta.
Ta trực tiếp tặng luôn cả lão phụ thân cho ông ta, dẫn mẫu thân cùng muội muội đến sống ở quán ăn, cả nhà bọn họ không thể lo nổi chuyện ăn uống vệ sinh cho lão đầu tử, chỉ đành đến trấn tìm ta cãi vã.
"Mảnh ruộng này không liên quan gì đến hai tỷ muội bọn ta, cũng không liên quan gì đến mẫu thân ta, đúng không? Ông muốn thì ông nuôi phụ thân ta, có vấn đề gì à?”
"Đó rốt cuộc là thân phụ của ngươi! Ngươi không lo là bất hiếu!”
"Ta là một đứa nữ nhi sớm muộn gì cũng phải gả đi, còn quản được việc Tống gia các ông sao? Nếu ta có thể quản được việc Tống gia, vậy tại sao không thể được chia ruộng đất của phụ thân ta?”
"Này, vậy ngươi cũng không thể vứt phụ thân ngươi cho bọn ta rồi bỏ đi chứ? Khuê nữ gả đi cũng phải về thăm nhà chứ!”
"Ta sẽ về chứ, sau này mười ngày về một lần, xem phụ thân ta được các ông chăm sóc thế nào. Không được ngược đãi ông ấy nhé, phụ thân ta chỉ gãy một chân, ít nhất phải sống thêm hai mươi năm nữa đấy.”
Lời ta nói có lý, không ai bắt bẻ được.
Ông ta dẫn theo bá nương tháo chạy trong tiếng xì xào la ó của đám đông vây xem, nhiều năm sau đó, không còn dám ngóc đầu dậy nữa.
Kết quả, chính cái sự hung hãn này của ta lại trở thành lý do Dương Chung Diệp chọn ta.
Hắn cho rằng ta là nữ trung hào kiệt, nói nếu là hắn thì tuyệt đối không thể làm được lợi hại như vậy.
Còn có chuyện lợi hại hơn nữa kìa, mẫu thân ta sau khi quay về, dưới sự chỉ dẫn của ta, đã lén lấy hết toàn bộ khế đất ra, sau này nếu nhà đại bá còn muốn gây rối, ta cũng không sợ xé rách mặt.
Mạch sống của gia đình ta đều nằm trong tay ta.
Gia đình ta, cũng là do một mình nữ t.ử như ta gánh vác.
Dương Chung Diệp cho rằng đây là ưu điểm của ta, hơn nữa không hề nghĩ ta là nữ nhân chanh chua như những người khác.
Rất tốt, cộng thêm điểm.
Cả hai bọn ta đều không còn trẻ nữa, không câu nệ lễ nghi rườm rà gì, rất nhanh đã thành thân và sống chung.
.......
Thấy cuộc sống ngày càng tốt đẹp, ngày càng gần với giấc mơ làm bà chủ tửu lâu của ta.
Mỗi bước mỗi xa
Vị hôn thê trước kia của hắn đột nhiên tìm đến tận cửa, còn đến trước mặt ta làm oai làm oách.
Đây là đang diễn màn kịch gì thế này?
Sự việc bất thường tất có điều mờ ám.
Quả nhiên, tối hôm đó, Dương Chung Diệp nhảy chân sáo về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng hắn gọi Hỉ Hoa gọi mẫu thân.
"Ta đã nhận được thư của phụ thân và đại ca!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gần sáu năm, Dương gia cuối cùng cũng được sửa lại án sai.
Tâm tư của lão hoàng đế quả thực khó đoán, đã lâu như vậy rồi, ông ta vẫn có thể nhớ đến Dương lão phụ cùng Dương đại lang đang ngồi trong đại ngục.
Chương phụ và đại ca được khôi phục chức quan, đã hẹn vài ngày nữa sẽ có người đến đón. Thời gian rộng rãi, đủ để Dương Chung Diệp xử lý việc ở thư viện và sắp xếp hành lý.
Hắn và bà mẫu đều vui mừng khôn xiết, kéo tay ta nói sẽ dẫn ta về ở đại viện phòng lớn, sẽ mua cho ta trâm hoa mới nhất, tìm học đường tốt nhất cho nhi t.ử khuê nữ.
Hai người bọn họ ở một bên náo nhiệt, ta ngồi ở một bên khác suy nghĩ.
Tin tức ở kinh thành linh thông hơn ở chỗ bọn ta, hóa ra nữ nhân kia nghe ngóng được phong thanh, vội vàng đến để nối lại duyên xưa.
Hôm nay đến cửa trước để thăm dò địch tình, tốt nhất là khiến ta biết khó mà lui.
Hiện tại tuy chưa đạt được kết quả như mong muốn, nhưng nếu đã đến kinh thành, chắc chắn nàng ta sẽ có vô số thủ đoạn chờ đợi ta.
"Hôm nay có một vị cô nương đến quầy hàng của ta hát tuồng, bảo người kinh thành các người không quen trà thô cơm nhạt, cũng không chịu được hơi khói chợ búa.” Ta bảo bà mẫu dẫn hai đứa trẻ đi nghỉ, đợi trong phòng chỉ còn lại ta và Dương Chung Diệp mới mở lời.
"Ai cơ? Lại có nhà ai bị tịch thu gia sản lưu đày rồi à?” Cái vẻ ngốc nghếch của hắn thực sự rất thiếu đầu óc.
Ta mô tả lại diện mạo của nữ t.ử đó cho hắn.
"Tần Hinh Nguyệt? Nàng ta tìm ta?”
Hắn nghe xong liền đoán ra người đó, kế tiếp nhìn thấy ta im lặng không nói, hắn mới phản ứng lại.
"Hỉ Hoa, nàng phải tin ta chứ! Ta bị oan!”
Hắn rên rỉ nhào tới, ôm chặt lấy ta không buông.
"Ta đã đoạn tuyệt với nàng ta sạch sẽ gọn gàng rồi! Tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với nàng! Có phải nàng ta đã nói xấu ta trước mặt nàng không? Nàng đừng để ý đến nàng ta!”
Hắn không hiểu, hắn thấy oan ức, thậm chí còn gục trên vai ta nức nở khóc anh ách, hòng dùng khuôn mặt nghiêng tuấn mỹ để đ.á.n.h thức tình cảm phu thê của ta.
"Vô ích, không chỉ là chuyện của nàng ta.” Ta nói chuyện lý lẽ với hắn.
Hai bọn ta đã có ước hẹn trước khi cưới, có chuyện gì thì nói thẳng ra, sống được thì sống, không được thì đường ai nấy đi.
"Trước hết, ta không muốn đến kinh thành.”
"Đại ca đại tẩu rất dễ ở chung lắm!”
"Nếu chỉ là giao thiệp với người nhà chàng, ta không hề bận tâm.”
Nhà ai mà chẳng có người thân khó đối phó? Mẫu thân ta ở quê ngày nào chẳng đụng mặt bá mẫu.
Ta thích con người Dương Chung Diệp này, ngoại hình bắt mắt, tâm hồn thực tế, trên giường dưới giường đều là tay lão luyện, lại còn ngoan ngoãn biết nghe lời.
Thiện ý là sự tương hỗ, vì hắn cung cấp cho ta giá trị cảm xúc, ta cũng bằng lòng vì hắn mà hòa nhập vào vòng tròn mới.
Nhưng đến kinh thành, Tần Hinh Nguyệt sẽ chỉ là sự khởi đầu.
Ta có thể thu phục được nàng ta, nhưng sau này thì sao?