Hỉ Hoa Cách Diệp

Chương 10



"Thực sự không nghĩ lại sao? Hai đứa trẻ ở lại kinh thành, tiền đồ sau này sẽ tốt hơn.”

"Chuyện đó cứ tùy chúng đi, nếu thực sự là nguyên liệu làm nên kẻ sĩ, sau này có thể đến kinh thành cầu học. Đến lúc đó tẩu và đại ca chẳng lẽ lại không nhận chất t.ử chất nữ sao?”

Mỗi bước mỗi xa

"Cũng phải, ta đã biết là không khuyên được muội.”

Sau khi đại tẩu bị ta thuyết phục, đại ca cũng không nói gì nữa, ngầm đồng ý.

Chỉ còn chương phụ đơn độc khó chống đỡ, ông tức giận hầm hừ thả lời nói không cần đứa tiểu nhi t.ử vô lý quậy phá này nữa.

Sau đó quay đầu lại, phát hiện bà mẫu cũng đang thu xếp hành lý.

"Đây là làm cái quái gì vậy!? Bà cũng muốn học theo nhi tức mà bỏ chồng bỏ con sao?”

"Làm sao thế được? Đi đi về về cũng chỉ mất mấy ngày đường, qua tết sẽ quay lại thôi. À đúng rồi, cho ta vài bà t.ử đi theo, ta không muốn lau bàn quét nhà nữa.”

"Con bé đối xử với bà như vậy, bà vẫn muốn đi theo nàng ấy sao!?”

Ông không thể ngăn cản được, đến ngày bọn ta khởi hành quay về, ông vẫn nhảy dựng lên.

Cơ thể vẫn còn cường tráng lắm.

"Hay là chương phụ đi cùng bọn con đi?”

"Lời của nữ nhân! Ngươi nghĩ ta rảnh rỗi lắm sao!”

Chương phụ tức giận mắng chửi.

"Con thấy trong nhà chỉ cần đại ca làm quan là đủ rồi. Người đã lớn tuổi, còn muốn cố gắng thêm mấy năm trên triều đình nữa?”

"Đúng vậy, đúng vậy, Hỉ Hoa nói rất đúng.”

Dương Chung Diệp với khuôn mặt sưng vù, mặc kệ sắc mặt tối sầm của chương phụ, tiếp tục phụ họa cho ta.

"Trong kinh thành, còn nhà nào như nhà chúng ta, hai phụ t.ử đồng thời làm quan lớn không?”

Hơn nữa địa vị của hai người họ trông đều không hề thấp.

Ta chân thành hỏi, kết quả đại ca và chương phụ đều im lặng, chỉ có Dương Chung Diệp nghiêm túc suy nghĩ, rồi nói với ta là không có.

Xem đi, ta biết ngay là không có mà.

......

Bọn ta rầm rộ trở về nhà.

Dương Chung Diệp tiếp tục làm tiên sinh dạy học của hắn, bà mẫu tiếp tục dẫn khuê nữ đi lang thang khắp nơi, hoạt bát đến mức không còn thấy có khác biệt gì với những bà lão thôn quê khác.

Hỉ Thước quản lý cửa hàng cho ta mấy tháng, trực tiếp khiến nó đóng cửa luôn.

Làm tốt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng không sao, ta đã trở lại.

Một lần nữa khai trương, cũng là ngày tái hôn của ta và Dương Chung Diệp, những hàng xóm quen thuộc xung quanh đều đến ủng hộ, ngay cả mẫu thân cùng gia đình của bá phụ cũng đến ăn cỗ uống rượu mừng.

Tấm biển và hôn thư mới đương nhiên là chính tay Dương Chung Diệp viết, rồng bay phượng múa, rất hợp ý ta.

Còn phải treo một câu đối, nhưng bà mẫu muốn viết, nhi t.ử cũng muốn viết, ngay cả nữ nhi cũng làm ầm lên đòi viết.

Cuối cùng câu đối của bà mẫu được treo ở cửa, ta bảo hai đứa nhỏ, đó gọi là tôn trọng người già.

Chữ lớn của nhi t.ử treo bên trái trong sảnh, nét vẽ nguệch ngoạc của nữ nhi treo bên phải.

Dương Chung Diệp thấy không hợp lắm với phong cách tổng thể của quán cơm nhỏ, ta lại nói không sao.

Các bảo bối của ta đã cố gắng như vậy, làm mẫu thân, thỏa mãn chúng một chút, có gì là không được?

Hơn nữa yên tâm đi, chỉ khoảng hai năm nữa thôi, chúng sẽ cảm thấy mất mặt, làm ầm lên đòi gỡ xuống thôi.

"Đúng rồi, ta không nghĩ ra được nhiều như vậy, Hỉ Hoa nàng thật thông minh.”

Đối với ta, Dương Chung Diệp chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi.

"Cảm ơn chàng, chàng cũng rất tốt.”

Phu quân ngốc nghếch mà xinh đẹp của ta, tuy rằng không làm nên việc lớn gì, nhưng sẽ cổ vũ, động viên ta khi ta làm việc lớn.

Hắn làm những gì hắn giỏi, ta bù đắp những phần hắn thiếu sót, ngược lại cũng thế, phu thê chẳng phải là như vậy sao?

Năm thứ hai, chương phụ từ quan, chuyển đến đây an dưỡng tuổi già, giờ thì đại ca và tẩu tẩu mỗi năm đều đến chỗ bọn ta ăn Tết.

Tuy không phồn hoa như kinh thành, nhưng cũng có một phong cảnh riêng.

Lúc Dương Chung Diệp được thăng chức làm Sơn trưởng, hắn phấn khích đến mức cả đêm không ngủ, hỏi ta, bây giờ hắn có được coi là tiến bộ không?

"Có có có, phu quân của ta luôn luôn tiến bộ.”

"Vậy tiếp theo, ta nên làm gì?”

"Tiếp theo à? Xem xét việc phát triển thư viện lớn mạnh, danh tiếng lừng lẫy thiên hạ đi.”

"Có quá khó không?”

"Ồ, vậy thì bắt đầu từ việc danh tiếng lừng lẫy cả huyện đi.”

Chậm rãi thôi, trước hết khích lệ hắn một chút.

"Còn nương t.ử Hỉ Hoa của ta thì sao? Tiếp theo nàng định làm gì?”

"Ta à? Đương nhiên là chuyển quán cơm thành tửu lâu, rồi sau đó....”

Cùng hắn sống trọn đời vậy.