Hỉ Hoa Cách Diệp

Chương 9



Vì đây căn bản không phải là chuyện lớn, ta ra khỏi nhà lúc ăn sáng, chưa đến bữa trưa đã trở về, còn nhanh hơn cả Dương Chung Diệp và đại ca hắn.

Tẩu tẩu cũng kinh ngạc trước tốc độ và thực lực của ta, tẩu ấy thậm chí còn hỏi ta có muốn thử quản lý việc nhà không.

Không muốn, không thích, quá phiền phức.

Dương Chung Diệp trở về liền xem xét khắp người ta, xác nhận không bị thương, liền lên án Tần gia không phải người, quá độc ác!

"Ngày xưa hủy hôn, nàng ta cũng khóc như mưa cầu xin ta tha cho nàng ta một con đường sống, ta tha rồi mà! Bây giờ còn đến quấy rầy làm gì!”

Còn vì sao nữa? Thấy mình gả không tốt, muốn đến nắn bóp quả hồng mềm.

Không ngờ quả hồng đã bị ta hái mất rồi.

"Ta thấy phụ thân của nàng ta cũng có vấn đề.”

"Đúng vậy!”

Dương Chung Diệp tức giận đến đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi.

"Cái lão Tần Thượng thư đó, đúng là một tiểu nhân âm hiểm xảo trá! Khinh! Cùng làm quan trên triều với ông ta là nỗi nhục của ta! Gặp phải người cha như vậy cũng là xui xẻo, à ta không phải đang biện hộ cho nàng ta đâu....”

Hắn nhận ra lời mình nói có nghĩa mơ hồ, vội vàng kéo ta lại giải thích, ta xua tay, bảo hắn tiếp tục.

"Tóm lại, Hỉ Hoa nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để Tần gia sống tốt!”

Hắn giữ nguyên tư thế căm thù cái ác vừa rồi, hai tay nắm chặt, coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng.

"Ồ?”

Ta rất tò mò, phu quân tính tình mềm yếu của ta cuối cùng cũng chịu vùng dậy rồi sao? Định nhảy liền bốn cấp để xé xác Tần lão gia sao?

Không, không phải.

Hắn giữ nguyên bộ dạng ghét cái ác như thù đó, chạy thẳng đến thư phòng của chương phụ, náo loạn một trận.

Ý chính là Tần gia vô liêm sỉ, Tần gia bắt nạt người, Tần gia muốn hãm hại hắn phu thê ly tán, tan cửa nát nhà.

Đại ca thấy đệ đệ bảo bối như vậy mà tìm đường c.h.ế.t, lập tức vỗ n.g.ự.c tuyên bố Tần gia sẽ không sống qua nổi cuối năm nay.

Chương phụ quở trách bọn họ làm loạn, sao có thể đưa chuyện nhỏ nhặt hậu trạch lên thành chính sự quốc gia, sau đó đuổi Dương Chung Diệp ra ngoài.

Thế là, sau một nén nhang, bà mẫu gia nhập chiến trường.

Hai mẫu t.ử cùng chung một lời nhất trí, Tần gia chính là bắt nạt người! Chính là vô liêm sỉ!

Cái ung nhọt độc hại đó còn sống trên triều đình, chính là sự thất trách của chương phụ!

Chương phụ thấy phát thê bảo bối khóc lóc t.h.ả.m thiết như vậy, lập tức chỉ trời phát thềm Tần gia tuyệt đối không sống quá nổi cuối tháng này.

Tiếp theo là thao tác thường lệ của các chính khách, ta không hiểu lắm.

Đại ca nói tiến độ thuận lợi bất thường, bởi vì danh tiếng của Tần gia đã bị ta làm cho thối nát rồi.

Sau một hồi liên tưởng, huynh ấy giật mình nhận ra, đây là kế hoạch đã được ta suy tính kỹ lưỡng, bố trí sớm để nhổ cỏ tận gốc tình địch.

Thậm chí còn suy đoán bá phụ bá mẫu cũng là gián điệp do ta sắp xếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Đệ muội quả nhiên là nữ trung hào kiệt.”

Ánh mắt huynh ấy nhìn ta càng thêm vài phần kính trọng.

Ừ, tùy huynh ấy đi, lười giải thích.

Cuối tháng, Tần lão gia bị kết tội lưu đày, thế là liền yên tĩnh rồi.

Tần Hinh Nguyệt cũng bị kết tội cùng bị lưu đày, nhưng nàng ta không được yên phận cho lắm, nghe nói vừa đến nơi đã một mình bỏ trốn.

Quả nhiên sự yếu đuối trước đó đều là giả vờ, cô nương này thể lực tốt lắm.

Không biết tiếp theo nàng ta sẽ sống thành cái dạng gì.

Chỉ là chuyện đó cũng không còn liên quan gì đến ta nữa.

Thời hạn trải nghiệm kinh thành của ta sắp hết hạn.

......

Thời hạn nửa năm đã hết.

Bá vương trấn nhỏ Tống Hỉ Hoa, sắp về quê vinh quy bái tổ.

Ta lại tìm Dương Chung Diệp trao đổi, hắn dường như cũng không bất ngờ, chỉ thở dài.

Mỗi bước mỗi xa

"Haizz, là ta vô dụng, già nua nhan sắc tàn phai, không giữ được trái tim Hỉ Hoa nữa.”

"Chàng đã rất cố gắng, là ta không muốn.”

Dương Chung Diệp nói được, sau đó quay đầu đi tìm chương phụ đề nghị chia gia tài, bị lão đầu t.ử đ.á.n.h cho một trận.

Ta không ngăn cản, tự mình thu xếp hành lý cho mình và các con, đợi hắn khóc lóc tìm ta cầu an ủi, rồi bôi t.h.u.ố.c trị thương cho hắn t.ử tế.

Nếu hắn muốn theo ta về, thì phải chịu đựng chuyện này.

Đại ca cũng cử tẩu tẩu đến tìm ta, tẩu ấy mở lời không khuyên can trực tiếp, chỉ trò chuyện với ta như thường ngày.

"Ta còn tưởng muội thích nơi này chứ.”

"Thực sự không ghét.”

Kinh thành quả thật rất tốt, giàu có phồn hoa, ồn ào náo nhiệt.

"Nếu muội muốn kinh doanh, ở kinh thành cũng làm được như vậy, gia đình không gò bó muội, cửa hàng cũng đã sớm xem trước cho muội rồi.”

"Ta biết.”

"Nếu muội ghét xã giao, có ta là đại tẩu đứng ra gánh vác, huống chi ta thấy muội hoàn toàn có thể đối phó được.”

"Có thể đối phó, nhưng vẫn thấy phiền phức.”

Nói một cách công bằng, cuộc sống ở kinh thành không phức tạp như ta nghĩ, nếu ở lại, ta cũng có thể xử lý tốt các mối quan hệ.

Nhưng tại sao phải sống mệt mỏi như vậy chứ?

Mỗi người một chí hướng, ta vẫn thích quay về làm bà chủ nhỏ của ta hơn.