Khi xử lý Xảo Dung, ta thực sự rất bận, điều này không nói dối.
Trước khi đến kinh thành, ta là người mở quán ăn, ước mơ lớn nhất đời ta là tiết kiệm tiền để đổi lấy một tửu lâu.
Vì vậy, ta ngày nào cũng chạy ra ngoài, lượn hết con phố này đến con phố khác, nghĩ cách làm thế nào để dùng số tiền mua cửa hàng mà Dương gia đưa để sinh lời.
Quả không hổ danh là kinh thành, địa điểm tốt, lưu lượng người qua lại lớn.
Ta vừa đề xuất muốn mở tửu lâu, đã bị phủ quyết.
"Ôi chao, phu nhân, hoành thánh là thứ mà đám hạ đẳng bên ngoài ăn, muốn mở tửu lâu ở kinh thành, người trước hết phải có đầu bếp giỏi.”
Người đi cùng là chưởng qũy ngoại viện Dương gia, trông có vẻ giàu kinh nghiệm.
"Người này không dễ tìm đâu, hơn nữa lỡ đâu tìm về lại không hợp khẩu vị đại chúng, vậy thì lỗ vốn.”
"Vậy theo ngươi, làm thế nào mới tốt?”
"Tại hạ cảm thấy, hiện nay kinh thành thịnh hành nhất là lá trà và đồ cổ, đồ cổ này cần có tiên sinh giàu kinh nghiệm ngồi coi quán, bằng không dễ mua phải hàng giả, nhưng lá trà lại là món hời một vốn bốn lời đấy.”
Không cần kinh nghiệm, thậm chí không cần quá nhiều nhân lực.
"Giang Nam có vườn trà lớn, cử người đến đó mua sẽ rẻ hơn ba bốn phần so với kinh thành, vận chuyển về đến cửa hàng, chúng ta tăng giá hai phần để bán, như vậy có thể kiếm được bộn tiền, lại tiết kiệm thời gian và công sức.”
"Ồ? Lại có chuyện tốt như vậy sao?”
"Chẳng phải sao, nếu phu nhân không chê, tại hạ có người quen đáng tin cậy, rất thạo đường đi nước bước của các cơ sở hái trà lớn ở Giang Nam, phu nhân chỉ cần đầu tư một khoản ban đầu, là có thể kê cao gối mà ngủ. Mọi việc sau này có tại hạ thay ngài toàn quyền xử lý.”
"Rất tốt rất tốt. Chưởng qũy nói có lý.”
Ta chân thành vỗ tay khen ngợi ông ta.
"Ta chỉ là một nữ nhân, cũng không muốn kiếm quá nhiều tiền. Đã như vậy, cửa hàng này cứ cho chưởng qũy thuê đi, ông dùng nó để làm ăn buôn bán lá trà kia, mỗi tháng trả tiền thuê cho ta là được.”
"Hả?”
"Hả cái gì? Chẳng phải đây là chuyện tốt sao? Công việc kiếm lời như vậy, chưởng qũy lại không muốn làm?”
"Không không không, cái này... Tại hạ làm gì có tiền để kinh doanh lá trà Giang Nam....”
"Vậy sao?”
Ta cười với vẻ hòa nhã thiện lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nếu chưởng qũy không có tiền, cũng không sao, kinh thành có nhiều người có tiền mà. Ông cứ đem những lời vừa nói với ta, đi tìm những thương gia giàu có quan lại có tiền ngoài kia mà nói lại một lần nữa. Vì đây là công việc dễ dàng kiếm tiền như vậy, chắc chắn cửa hàng của ta sẽ dễ dàng cho thuê phải không.”
“..."
"Nếu năm ngày sau ta không nhận được tiền thuê, thì ông cút ngay cho khuất mắt ta.”
Ta nói rất rõ ràng và thẳng thắn.
Thế là năm ngày sau, ông ta thực sự cút đi.
Khinh, lão già nhát gan, làm gì có tinh thần giao tranh.
......
Ta dù gì cũng đã làm ăn buôn bán nhiều năm, có hố hay không, nhìn một cái là biết.
Hơn nữa, về ý thức phòng ngừa rủi ro, không ai có thể vượt qua ta, điểm này ta cũng vô cùng tự tin.
Mỗi bước mỗi xa
Cứ nhớ lại ngày xưa, một thời gian dài sau khi thành thân, toàn bộ tiền tiết kiệm nửa đời trước của ta, bao gồm cả khế đất và khế ước mua bán nhà cửa của cửa hàng, đều được gửi ở chỗ muội muội ta là Hỉ Thước.
Lòng người khó dò không thể không đề phòng, những câu chuyện về thư sinh bạc tình còn nhiều hơn cả kẻ đồ tể, thợ săn.
Tuy nhiên, theo thời gian, Hỉ Thước dần cảm thấy tỷ phu của mình là người tốt, không giống như thư sinh bạc tình.
Ngược lại, ta phòng bị hắn nghiêm ngặt như vậy, ta mới giống như người muốn bỏ trốn.
"Tỷ tỷ, tỷ cẩn thận một chút nhé, nếu tỷ phu biết được, nhất định sẽ rất đau lòng đấy.”
"Người bình thường biết trong nhà đột nhiên có thêm nhiều tiền như vậy, chẳng phải nên vui mừng sao?”
"Ôi chao, tỷ không hiểu!”
Hỉ Thước giảng giải đạo lý cho ta.
"Huynh ấy nhất định sẽ cảm thấy tỷ giấu giếm huynh ấy là không yêu huynh ấy, coi huynh ấy là người ngoài. Tiếp theo lại nghĩ, năm năm qua không thể sưởi ấm trái tim của tỷ, năm năm lận đó! Đời người có được bao nhiêu cái năm năm chứ? Sau đó huynh ấy sẽ đau lòng muốn c.h.ế.t, bi thương tột độ, rồi bỏ nhà ra đi, thề rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại tỷ nữa. Chỉ còn lại mình tỷ hối hận khôn nguôi, hành trình theo đuổi vợ hỏa táng tràng đó mà!”
"Ta mới là vợ, người phải theo đuổi là chàng ấy.”
Ta sửa lời cho muội ấy.
Hơn nữa, Dương Chung Diệp cho dù có biết cũng tuyệt đối không có vấn đề gì, hắn chỉ sẽ ngây thơ vái chào Hỉ Thước, cảm ơn muội ấy đã vất vả giúp ta giữ gìn tài sản.
Cô nương này nghe được thoại bản ở đâu vậy? Thị trường đang thịnh hành những thứ quá ủy mị như thế sao?