Hỉ Hoa Cách Diệp

Chương 6



Kết quả đến kinh thành mới biết, sở thích của người thành thị còn tệ hơn.

Câu chuyện về Tần tiểu thư và Dương nhị lang, trong thời gian ta ra ngoài đi dạo đã nghe không dưới năm lần, lần nào cũng có cập nhật mới, lần nào cũng có tiến triển.

Nói rằng Tần tiểu thư sau khi thành thân, vì Dương nhị lang mà thủ thân như ngọc, cho nên mới bị tên trượng phu béo ú đầu to kia hưu phải trở về nhà vào đầu năm nay.

Nàng ta không còn mặt mũi sống sót, cảm thấy mình không xứng với Dương nhị lang, nhưng lại không muốn cứ thế buông tay ra đi, chỉ cầu hai người gặp lại nhau một lần nữa, mới có thể c.h.ế.t mà không hối tiếc.

Ta thấy chồng trước của nàng ta thật đáng thương, gặp phải một nương t.ử như vậy, còn bị bôi nhọ dung mạo trong thoại bản.

Tại sao ta biết là bôi nhọ?

Bởi vì mô tả về ta trong đó là một con cọp cái nhà quê miệng rộng như chậu máu.

Ta tuy lớn lên bình thường, nhưng cũng là người coi được mà!

Ta chỉ là không hợp thẩm mỹ của kinh thành, cao hơn một chút, khung xương to hơn một chút, trên cánh tay có chút cơ bắp mà thôi! Ta phải vác bột mì đấy chứ!

Nhưng không có thời gian để buồn rầu vì miêu tả dung mạo trong sách, tiếp theo cốt truyện phát triển đến việc hai người cuối cùng được gặp nhau, củi khô lửa cháy, lửa nóng đốt người, thân bất do kỷ, kỷ chi sở d.ụ.c vật thi ư nhân*!

*Điều mà bản thân mình mong muốn, chớ áp đặt lên người khác.

Mời dân chúng phải nghe thứ này, Tần Hinh Nguyệt khẩu vị thật nặng.

Ta phải tính là chấn thương nghề nghiệp, phải đòi hết tiền riêng của Dương Chung Diệp mới có thể bình phục tâm trạng.

Nếu hắn có.

Hơn nữa, Dương Chung Diệp trong sách này quá tệ!

Quá cứng nhắc, không đủ mượt mà, văn phong này viết thiếu trí tưởng tượng!

.......

Xảo Dung và tên chưởng qũy kia đều không đ.á.n.h bại được ta, những lời đồn đại ầm ĩ bên ngoài ta cũng không phản ứng.

Tần tiểu thư cuối cùng không nhịn được, lại lộ diện.

Nàng ta không tìm ta, mà lại đến trước mặt Dương Chung Diệp để tạo sự cảm giác tồn tại.

Sau khi quay lại nhậm chức ở Lễ Bộ, Dương Chung Diệp có vài lần về nhà muộn, nhưng lần nào cũng sai người báo tin cho ta, chơi khuya rồi còn nài nỉ ta đi đón hắn, hoàn toàn không bận tâm đến việc mình đã trở thành người sợ vợ trong mắt đồng nghiệp.

Một đêm nọ, hắn lại sai gã sai vặt truyền lời cho ta, nói đã uống rượu, cần ta đến ôm về nhà.

Thật là không biết thẹn mà, đã lớn chừng này rồi.

Trên đường đi ta nghĩ nên dùng tư thế nào để ôm, kết quả đến nơi, lại gặp lúc vở tuồng bắt đầu.

Nói là tiệc rượu của đồng liêu, không biết Tần Hinh Nguyệt đã nhờ vị đại nhân nào, mà nàng ta cũng được tính vào.

Lúc Dương Chung Diệp bị chuốc rượu đến mức mắt mờ tai ù, nàng ta thướt tha bước đến, một chiếc áo trắng trông xinh đẹp như quả phụ đi cúng thất đầu.

Lại một lần nữa cảm thấy bi thương cho chồng trước của nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kết quả, chưa kịp đến gần hắn, Dương Chung Diệp vừa nhìn thấy nàng ta liền sợ đến tỉnh cả rượu, trốn sau lưng tiểu nhị không cho nàng ta chạm vào.

"Đinh Diệp, tại sao chàng không dám nhìn ta!”

Nàng ta ở trước mặt mọi người đau lòng muốn c.h.ế.t, khóc đến mức hụt hơi.

"Chàng nhìn ta một cái được không, ta không tin ánh mắt chàng không có gì cả.”

"Ta nhìn rồi mà, vừa nãy ta đã nhìn rồi mà! Ta tỉnh cả rượu rồi đấy!”

"Rõ ràng chúng ta yêu thương nhau, tại sao không thể ở bên nhau? Nếu tỷ tỷ không đồng ý, ta làm thiếp cho chàng, có được không?”

"Không được không được. Là ta không muốn, hơn nữa nhà bọn ta không có lệ nạp thiếp!”

Tần Hinh Nguyệt trông như sắp quỳ xuống, mấy vị đại lão gia tổ chức tiệc vội vàng kéo nàng ta lại, sau đó cố đẩy Dương Chung Diệp về phía nàng ta.

"Đinh Diệp huynh, cọp cái nhà huynh không có ở đây, sợ gì chứ? Huynh có ý với Tần tiểu thư, nàng ấy lại một lòng si tình với huynh. Hà cớ gì lại không thuận theo ân huệ mỹ nhân này? Tần Thượng thư cũng đã biết chuyện của hai người, huynh phải chịu trách nhiệm với nữ nhi ông ấy chứ.”

"Đúng vậy đúng vậy.”

Ta đứng ở cửa nhìn một đám người hùa nhau hò reo, nhíu mày, đang định bước vào.

Nghe thấy Dương Chung Diệp mở lời.

"Các người có bệnh à!!”

Từ khi ta quen hắn đến nay, hắn chưa bao giờ nổi nóng với ai, nói bằng giọng lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên.

"Các người không muốn thấy ta sống tốt sao? Trong nhà ta có nương tử! Hơn nữa là một cô nương tốt đã gả cho ta lúc ta gặp nguy nan! Nàng ấy vừa có năng lực lại vừa thông minh, nàng ấy chăm sóc mẫu thân ta, khiến ta không phải lo lắng về việc nhà, cũng chưa bao giờ chê ta vô dụng, không có tiền đồ, vĩnh viễn đứng về phía ta.

"Bảo ta bỏ rơi nàng ấy, đi tìm Tần Hinh Nguyệt gặp nạn thì bay loạn khắp nơi này sao? Các người có bệnh à! Các người thích thì các người nhào vô đi, dù sao nàng ta đã nói làm thiếp cũng được kìa!”

Hắn rất oan ức, còn oan ức hơn lần trước ta đòi hòa ly.

Nhưng có lẽ vì hình ảnh tính tình mềm yếu thường ngày đã ăn sâu vào lòng người, mọi người xung quanh đều nghĩ hắn đang trêu đùa, vẫn cười hi hi ha ha muốn đẩy hai người vào động phòng.

Một cảnh tượng cưỡng đoạt lương dân.

Như vậy là quá đáng rồi.

Thế là ta nhấc chiếc ghế bên cạnh, gõ lên bàn, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

"Chư vị, ta đến đón phu quân về nhà.”

Chiếc ghế bốn chân gỗ đặc, ta cứ một tay nhấc lên.

Ta không chỉ nhấc lên, ta còn mỉm cười vẫy vẫy với bọn họ.

Nam nhân của ta, hơn nữa là người trong lòng chỉ có mình ta, ta phải bảo vệ.

Đối với những kẻ không hiểu tiếng người, trình diễn vũ lực cũng là điều cần thiết.

Mỗi bước mỗi xa

Dù sao ta cũng đã là cọp cái rồi, thì cho bọn họ chút chấn động về sức mạnh cánh tay của cọp cái hoang dã thôn quê đi.