Dương Chung Diệp thút thít đi theo ta về nhà, suốt đường đi nhìn ta sàm sỡ, cầu xin được an ủi, lải nhải đòi tuyệt giao với đám người đó.
Ta mặc kệ hắn, đứa trẻ này chắc chắn đã bị dọa sợ, cần phải dỗ dành.
Nhưng tính ra thời gian đến kinh thành, ta thấy mình cũng đã nhẫn nhịn đủ lâu rồi.
Cứ bị động mãi, Tần Hinh Nguyệt e rằng thực sự coi ta là thôn cô vô tri mà đối phó.
Thế là, sau khi nhàn rỗi hai tháng, ta đến hỏi tẩu tẩu, có thể dẫn ta đi dự một buổi yến tiệc để mở mang tầm mắt được không.
Tẩu ấy có chút kinh ngạc, nhưng cũng có chút vui mừng.
Đại khái nghĩ rằng ta cuối cùng cũng chịu ra ngoài gặp người khác, thật không dễ dàng.
Quy củ ta cũng đã học qua, đi đứng hành lễ sẽ không sai sót. Còn những thứ khác, cứ tùy cơ ứng biến.
Đây là một bước nhỏ của Tống Hỉ Hoa, nhưng lại là một bước lớn của phòng nhị Dương gia.
"Yến tiệc trong cung này, Tần Hinh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ đi, muội không ngại sao?”
Ngày ra cửa, tẩu ấy đến sớm để chọn quần áo cho ta.
"Không ngại.”
Chỉ sợ không gặp được nàng ta mà thôi.
"Dù sao cũng không phải lần đầu gặp đóa hoa đào thối này của Dương Chung Diệp.”
"Ở bên ngoài không được gọi thẳng tên phu quân.”
Tẩu tẩu lại nhíu mày, tẩu ấy thường như vậy, nhưng cũng chỉ nhắc nhở qua loa, không can thiệp quá nhiều vào ta.
"Đóng cửa lại muốn gọi thế nào tùy các ngươi, nhưng ở bên ngoài, phải giữ thể diện cho Nhị đệ một chút. Bằng không truyền đi, danh tiếng của cả hai đều không tốt.”
"Vâng.”
"Vừa nãy nói đến đâu rồi?”
Tẩu ấy nhặt một chiếc trâm, ướm thử lên tóc ta.
"Tần Hinh Nguyệt không phải đèn cạn dầu, sau khi hòa ly về nhà vào cuối năm ngoái, nàng ta đã bắt đầu tạo thế, cố ý quanh quẩn gần tổ trạch và thư viện nơi Nhị đệ từng học, giả vờ như nhìn vật nhớ người. Thêm vào đó Tần lão gia thúc đẩy, mới náo loạn thành ra thế này, dốc hết sức lực muốn gả vào nhà chúng ta.”
"Cha con bọn họ coi người khác là kẻ ngốc sao?”
"Nhị đệ tính tình mềm yếu, dễ bị nắm thóp, nếu không có muội, có lẽ còn khó nói.”
"Cứ để mặc bọn họ loan truyền ư?”
“... Phu quân cùng chương phụ nói đây là việc hậu trạch, lại nói thân chính không sợ bóng tà. Ta cũng muốn quản, cũng đã ra tay xử lý một đợt nguồn tin đồn đại, chỉ là....”
Chỉ là không chống lại được sự sùng bái tin đồn của quần chúng, hiệu quả không lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Được, ta biết rồi.”
Sau khi trang điểm xong cho ta, tẩu tẩu hài lòng gật đầu.
"Muội rất bình tĩnh, điểm này không tệ, vào cung rồi thì đi sát bên ta, đừng xảy ra xung đột với người khác.”
Đến nơi, bọn ta vừa bước vào cửa, toàn trường đều im lặng.
Tẩu tẩu rất bình thản, dẫn ta cùng chấp nhận sự chú ý cao độ này.
Tần Hinh Nguyệt quả nhiên cũng ở đó, thấy ta đến, nàng ta trưng ra vẻ mặt sắp khóc nức nở, thất thần ngồi vào góc, chắc là đang chờ ta đến tiếp chiêu.
"Không cần để ý đến nàng ta, đừng để bị nàng ta quấn lấy.”
Tẩu tẩu dặn dò ta.
Các phu nhân quyền quý khác nhìn thấy những ám hiệu qua ánh mắt giữa bọn ta, lén lút bàn tán chuyện phiếm.
"Yên tâm, mục tiêu của ta không phải nàng ta.”
"Hả?”
Tẩu tẩu kéo chặt ta lại, người đang muốn xông vào đám đông.
“Muội muốn làm gì? Đừng gây chuyện!”
"Không không không, sao ta có thể gây chuyện được chứ?”
Ta gạt tay tẩu ấy ra, mỉm cười đi về phía mấy người đang nói chuyện sôi nổi nhất.
Ta không đến để chia rẽ bọn họ, ta đến để gia nhập vào bọn họ.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Cho ta nghe với chứ? Chuyện của Tần Hinh Nguyệt và phu quân ta à? Ta hiểu ta hiểu.”
Không ai hiểu hơn ta cả.
"Ôi chao, Tần tiểu thư thật đáng thương mà, đúng đúng đúng, nàng ta rất yêu phu quân ta, nhưng gặp phải người cha như vậy, chỉ có thể nói là số phận không may thôi, haizz....”
Nhân vật chính của trung tâm dư luận tự mình xuống sân hoàn nguyên sự thật, đám phu nhân quý nữ nhanh chóng vây quanh ta từng lớp từng lớp, tẩu tẩu cũng không chen vào được.
"Tần đại nhân thực sự quá đáng, phu quân ta là người tốt biết bao, nếu không Tần tiểu thư cũng không thâm tình đến vậy. Kết quả hai người họ bị Tần đại nhân chia cắt một cách sống sượng! Thật là tạo nghiệp! Tần đại nhân này nhẫn tâm quá, các người nói xem rốt cuộc ông ta nghĩ gì? Không màng đến ý muốn của nữ nhi ruột, ép nàng ta hủy hôn gả cho người khác, nếu không phải ông ta, người có tình đã sớm được ở bên nhau rồi, đâu ra lắm chuyện thế này.”
"Còn vì sao nữa, chê nghèo yêu giàu chứ gì.”
Mỗi bước mỗi xa
"Đúng vậy đúng vậy, Dương gia các ngươi lúc đó t.h.ả.m thương lắm, đây chính là giậu đổ bìm leo!”
Nghe thấy không? Đây không phải là ta nói đâu nhé, mắt quần chúng rất là sáng suốt.
Hơn nữa, sau một nén nhang, chủ đề thậm chí còn lệch sang ân oán tình thù giữa vong thê cùng kế thất của Tần lão gia.
Ta cũng hả hê sung sướng c.ắ.n hạt dưa, thơm ngon giòn rụm, bao tươi mới.