Nghĩ vậy, ta ôm Sở Tiêu, dỗ dành nàng: “Người thành thân với ta rất tốt, sau này muội sẽ có cả ta và chàng ấy thương yêu.”
“Thương ta?” Sở Tiêu cười lạnh, “Hắn là loại người gì, cũng xứng sao?”
“Không thể nói như vậy…” Ta muốn giải thích.
“Thôi,” Sở Tiêu chỉnh lại y phục, đứng dậy, cười lạnh lùng với ta, “Tỷ nhìn người không rõ, ta giúp tỷ một lần.”
Câu này là ý gì?
Chưa kịp hỏi kỹ, Sở Tiêu đã đi đến bên cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài.
“Tính tình ngày càng kỳ quái.” Ta lẩm bẩm, cất lọ thuốc đi, nhặt lên một chiếc hộp gấm thon dài trên giường.
Mỗi lần Sở Tiêu trở về Kim Lăng, đều mang quà cho ta, chiếc hộp gấm này chính là quà lần này.
Trong hộp gấm đựng một cây trâm cài tóc, kiểu dáng tinh xảo, uốn lượn hình hoa cỏ, mang đậm phong cách nước ngoài.
“Nàng ấy đi đâu vậy nhỉ…” Ta cầm cây trâm lên ngắm nghía, cũng không nhìn ra được là xuất xứ từ đâu.
18
Ta đếm từng ngày, vất vả lắm mới đến ngày thứ năm.
Sáng sớm, ta rất vui, chỉ cần qua hôm nay, sáng mai là có thể đón Mạnh Dữ Lam về nhà rồi.
Rửa mặt xong, ta vui vẻ mở cửa tiệm, hí hửng ngồi sau quầy, lấy bàn tính, bút mực, sổ sách, lại đi mài dao, lau cân…
Bận rộn một hồi, ta cảm thấy kỳ lạ, sao chẳng có ai vào cửa tiệm cả.
Khách không đến, ngay cả tiểu nhị cũng trốn việc à?
Đặt hai xấp giấy dầu xuống, ta bước ra khỏi tiệm nhìn ra ngoài.
Vừa nhìn, ta ngây cả người.
Cả một con phố Thanh Thủy rộng lớn, yên tĩnh đến lạ thường, chẳng thấy bóng người nào.
Các cửa tiệm hai bên đường, đều đóng cửa im ỉm.
… Chuyện gì thế này?
Ta chạy ra vài bước, nhón chân nhìn quanh, xác định ngoài ta ra, xung quanh không còn sinh vật nào khác.
Đúng lúc ta đang kinh ngạc, thì từ xa truyền đến tiếng bước chân.
Tiếng bước chân đều tăm tắp, chỉ nghe thôi, đã cảm thấy khí thế bàng bạc – ta thậm chí còn chưa nhìn thấy người!
Chưa thấy người, đã nghe thấy tiếng.
Tuy ta không được như Mạnh Dữ Lam, kiến thức uyên bác, nhưng cũng có chút hiểu biết.
Cái khí thế này, rất khác thường.
Chẳng mấy chốc, rất nhiều nam nhân cao lớn, ăn mặc giống nhau chạy đến, xếp thành hai hàng dọc đứng canh giữ hai bên đường.
Mười sáu người cùng khiêng một chiếc kiệu mềm màu đỏ tươi, bước đi vững vàng tiến lại gần.
Kiệu mềm dừng lại trước cửa tiệm của ta, hai nam nhân khiêng tấm thảm dệt gấm, trải xuống đất.
Thảm trải dài đến tận cửa tiệm, ta mắt chữ A mồm chữ O, không biết mình có phải dậy sớm quá không, hay là, vẫn chưa tỉnh ngủ?
Một lão nhân mặt trắng không râu cúi người, giọng nói the thé mà mềm mại nói với người trong kiệu: “Quý nhân, đã đến nơi.”
Một tiếng “Ừ” nhạt nhoà.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Giọng nói này trầm thấp mà nhạt nhẽo, không nghe ra là nam hay nữ.
Màn kiệu được vén lên, một bàn tay đeo đầy vàng ngọc đưa ra.
Lão nhân cẩn thận đỡ chủ nhân của bàn tay này xuống kiệu.
Từ khi đến Kim Lăng, mười mấy năm qua, ta đã gặp rất nhiều quan to quý nhân, ngay cả Vương gia cũng đã gặp qua.
Nhưng tất cả những người đó cộng lại, cũng không bằng một phần mười khí thế của vị quý phụ nhân trước mặt này.
Búi tóc cao, y phục sang trọng, lông mày sắc bén, ánh mắt như chim ưng.
Khi bà ta nhìn ta, ta có cảm giác vô cớ lùn đi ba phần, thở cũng không thông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hi-su-hon-lai/chuong-12.html.]
“Ngươi là chưởng quầy?” Bà ta hỏi.
Ta thở không ra hơi, vội vàng gật đầu: “Vâng, vâng.”
“Có còn buôn bán nữa không?” Bà ta lại hỏi.
“Có,” Ta buột miệng nói, rồi lại nhìn đám hộ vệ đầy đường, cuối cùng mới dám nhìn bà ta, “Ngài, là muốn mua chân giò hun khói?”
“Đương nhiên.” Bà ta thản nhiên nói, “Nhà có nhiều người, phải mua nhiều một chút.”
Ta âm thầm siết chặt các khớp ngón tay, cố gắng kìm nén sự căng thẳng, nói với bà ta, “Mời ngài vào trong, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Lão nhân đỡ quý phụ nhân đi đến bậc cửa, bà ta liếc nhìn ta.
Tim ta thắt lại, đến gần rồi, càng cảm thấy khí thế của bà ta thật bức người.
Bà ta một mình bước vào tiệm.
Biết bao nhiêu tùy tùng, ngay cả lão nhân dìu bà ta cũng cung kính đứng bên ngoài.
… Vị quý nhân thân phận tôn quý này, không sợ ta nhân cơ hội làm càn sao?
Ta liếc nhìn mấy con d.a.o phay trên bàn thịt, nghĩ xem làm thế nào để cất chúng đi một cách kín đáo.
Bà ta bước vào tiệm, tùy ý đi vài bước, nhìn xung quanh, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ta: “Cửa tiệm sạch sẽ đấy.”
“Mỗi ngày ta đều quét dọn hai lần mới mở cửa đón khách,” Ta vừa nói vừa lùa mấy con d.a.o phay, nhét hết xuống gầm bàn, cười đến mức khóe miệng giật giật, “Ngài ngồi trước đi, ta đi pha trà cho ngài.”
“Không cần,” Quý phụ nhân thản nhiên nói, “Ta đến đây, không phải để uống trà.”
“Vậy ngài là…” Ta lấy hết can đảm hỏi: “Đến làm gì?”
Quý phụ nhân nhìn ta, không nói gì, một lúc sau, mới thản nhiên nói: “Không phải đã nói rồi sao, mua chân giò hun khói.”
Ta: “…” Ngài xem ta có tin không?
“Ở đây, bán những loại chân giò hun khói nào?” Quý phụ nhân hỏi bằng giọng điệu ung dung.
Ta căn bản không tin bà ta đến mua chân giò hun khói, nhìn cái khí thế này, rất có thể là người trong hoàng tộc.
Tiêu Cẩn không mời được Mạnh Dữ Lam, nếu hắn không cam lòng, nhất định còn có chiêu khác.
Mạnh Dữ Lam đang ở Thái học, Tiêu Cẩn không có cách nào ra tay, còn ta ở ngoài phố xá, lại càng dễ bị khống chế…
Vậy vị trước mặt này, là người của Tiêu Cẩn?
Ta vừa suy đoán, vừa thờ ơ chỉ vào chân giò hun khói nói: “Đây là chân giò hun khói hun khói gỗ thông, thịt nạc, mười năm tuổi; đây là chân giò hun khói hun khói gỗ quế, ba phần mỡ bảy phần nạc, bảy năm tuổi; đây là chân giò hun khói hun khói gỗ bách, năm phần mỡ năm phần nạc, năm năm tuổi…”
Một tiếng cười khẩy lạnh lùng cắt ngang lời ta.
“Ta nghe nói ngươi có mấy cửa tiệm ở Đông thành, vốn tưởng ngươi là một thương nhân lão luyện, không ngờ, ngay cả chân giò hun khói nhà mình cũng không nhận ra.”
Bà ta vừa nói, vừa đi đến chỗ treo chân giò hun khói, cầm một miếng xương lên nhìn trái nhìn phải: “Đây rõ ràng là chân giò hun khói ướp muối tám năm tuổi trở lên, sao đến miệng ngươi, lại chỉ còn năm năm?”
Ta hơi sững sờ, nhìn kỹ lại, quả nhiên là ta nói sai.
Ta nói sai là lỗi của ta, nhưng bà ta chỉ lật qua lật lại, liền nói chính xác không sai một chữ – bà ta còn có vấn đề lớn hơn ta!
Ta không cho rằng, một quý phụ nhân hoàng tộc, có thể liếc mắt một cái là nhận ra được chân giò hun khói bao nhiêu năm tuổi.
Chẳng lẽ, bà ta không phải người của Tiêu Cẩn?
Vậy thì cái khí thế này, cái dáng vẻ này, này – bà ta rốt cuộc là ai?
“Ta không phải ai cả,” Như nhìn thấu suy nghĩ của ta, bà ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế trống, mặc kệ bộ y phục thêu hoa lộng lẫy, ngẩng lên nhìn ta, “Chỉ là một người sành ăn đến đây mua chân giò hun khói mà thôi.”
Vậy sao… Ta vẫn không hề giảm bớt cảnh giác.
Bà ta thản nhiên nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta đến đây, không phải vì Mạnh Dữ Lam.”
Nói xong, bà ta lại quay sang nhìn ta: “Ta thật sự không nói dối, đến đây, là vì chân giò hun khói Giang Châu này, ta, cũng là người Giang Châu.”
Giang Châu khi nào lại xuất hiện một nữ nhân bá đạo như vậy?
“Ngồi đi.” Bà ta chỉ vào chiếc ghế trống đối diện, “Ta rời khỏi Giang Châu đã nhiều năm, hôm nay đến gặp ngươi, một là vì chân giò hun khói ngươi làm, hai là vì ngươi.”
Ta bán tín bán nghi ngồi xuống, nhìn bà ta: “Vì ta? Nhưng ta không quen biết ngài.”
“Ngươi nghĩ ta quen biết ngươi sao?” Bà ta cười, tiếng cười sảng khoái không chút che giấu: “Ngươi chỉ là một chưởng quầy tiệm chân giò hun khói nhỏ bé, nếu không phải gả cho Mạnh Dữ Lam, ta thật sự không biết đến ngươi – ngươi không cần đề phòng ta, nếu ta muốn làm gì, dù là ngươi hay Mạnh Dữ Lam, đều không cản được ta.”
Tuy ngông cuồng, nhưng ta biết, bà ta nói đúng.