Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 11



Bốp một tiếng tát vang lên, trên con phố vắng vẻ càng thêm giòn giã.

 

Trần Hoán che nửa khuôn mặt bị đánh sưng lên, kinh ngạc nhìn ta.

 

Lại một tiếng tát giòn giã nữa.

 

Trần Hoán ôm mặt, bị đánh choáng váng.

 

Ta túm lấy cổ áo hắn, cười lạnh: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay ta không mang d.a.o theo, ngươi càng nên cảm thấy may mắn vì ta không muốn vì loại người như ngươi mà vi phạm pháp luật, nếu không — một cái đùi heo có thể thái được bao nhiêu miếng thịt, ta sẽ thái ngươi bấy nhiêu miếng! Trần cẩu, ngươi vểnh tai lên nghe cho kỹ đây! Ta và ngươi xuất thân giống nhau, điều này không sai, nhưng ta có được ngày hôm nay, chưa bao giờ là dựa vào việc bám víu quyền quý, mà là do ta tự tay mổ từng con heo một, là do ta tự tay làm từng cái đùi heo một, là do ta tự tay bán từng lạng thịt một! Còn ngươi, ngươi dù có tài hoa hơn người, nhưng nhân phẩm còn không bằng chó lợn, muốn cưới Quận chúa một bước lên mây, đừng nói kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng đừng hòng!"

 

Nói xong, ta đẩy hắn ngã xuống đất, không thèm nhìn thêm một cái, lên xe thả rèm xuống.

 

"Về tiệm!" Ta lạnh lùng nói.

 

Tiểu nhị đánh xe, tiếng lộc cộc bỏ Trần Hoán lại phía sau.

 

Trên xe, càng nghĩ càng tức.

 

Hai năm đó, rốt cuộc là ăn nhầm thứ gì, mới cảm thấy Trần Hoán và ta có con đường gian nan giống nhau, mới cảm thấy Trần Hoán là người tốt hiếm có.

 

Phì!

 

Ta đưa hai ngón tay lên, chỉ vào mắt mình — mù mắt rồi! Thật sự là mù mắt rồi!

 

Hừ, muốn thắng à, muốn cưới Quận chúa à, muốn dựa hơi thê tử lên chức à?

 

Hơ, hơ hơ — ta nghiến răng cười lạnh, vậy thì hắn đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

 

Đợi Mạnh Dữ Lam nghỉ về nhà, ta nhất định phải khích lệ hắn thật tốt, đại hội lục nghệ nhất định phải thắng tên Trần cẩu đó!

 

17

 

Vốn đã buồn bực vì phải xa cách Mạnh Dữ Lam, lại còn bị Trần Hoán chặn đường làm phiền, tâm trạng ta càng thêm khó chịu.

 

Ngồi trong xe ngựa, mặt ta xụ xuống, nhưng vừa đến cửa tiệm, ta lập tức tươi cười chào đón mọi người – kiếm tiền quan trọng hơn tất cả!

 

Tối đến, đóng cửa tiệm, ta xoa xoa bờ vai mỏi nhừ rồi trở về phòng ngủ phía sau.

 

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại tĩnh lặng đến lạ thường.

 

Hình như thiếu thiếu cái gì đó… À, chính là thiếu cái dáng người xinh đẹp, cao ráo, trắng trẻo thon thả, tóc dài, dung mạo khuynh thành… ấy… haiz!

 

Ta thở dài một tiếng, ủ rũ cúi đầu, tắm rửa sạch sẽ, nằm úp sấp trên chiếc bàn gỗ nhỏ cạnh giường, hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, lúc ấy ta còn có mỹ nhân trong vòng tay – ta đang tận hưởng cảm giác tuyệt vời khi được nằm gọn trong vòng tay mỹ nhân.

 

Rõ ràng đang là đầu hè, vậy mà ta lại rùng mình một cái.

 

Cô đơn, tịch mịch, lạnh lẽo, lúc này mà có mỹ nhân từ trên trời rơi xuống thì tốt biết mấy…

 

“Trịnh Hề!”

 

Một giọng nói đột nhiên vang lên, làm ta giật b.ắ.n mình, vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy một bóng người yểu điệu nhảy vào từ cửa sổ.

 

Thiếu nữ anh khí ngạo nghễ đứng trước mặt ta, một thân hắc y gọn gàng, tóc đen búi cao, buộc bằng một dải lụa vàng kim.

 

“Tiêu Tiêu?!” Ta lập tức nhảy dựng lên, “Muội đã về rồi!”

 

“Mới vào Kim Lăng chiều nay, sau khi gặp phụ mẫu xong, ta lập tức đến gặp tỷ,” Sở Tiêu khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn ta, “Được vinh hạnh này, tỷ còn không quỳ xuống dập đầu tạ ơn?”

 

“Dập đầu cái đầu muội ấy!” Ta cười mắng, véo véo cánh tay nàng, rồi nâng mặt nàng lên nhìn trái nhìn phải, quả nhiên thấy một vết đỏ dưới cổ: “Sao lại bị thương nữa rồi?”

 

“Bị thương ở sau lưng, sắp khỏi rồi.” Sở Tiêu tỏ vẻ không quan tâm lắm.

 

Ta lập tức cau mày, ngay cả trên cổ cũng thấy rõ ràng như vậy, thì vết thương sau lưng phải nặng đến mức nào?

 

Ta kiểm tra cửa sổ một lượt, rồi nói với nàng: “Cởi áo ra, ta bôi thuốc cho muội.”

 

“Không cần, vết thương nhỏ thôi, ngay cả mẫu thân ta cũng không quản, tỷ quan tâm làm gì… Dây áo che.c tiệt, cởi không ra…”

 

Ta lắc đầu, cười thở dài: “Cả người muội, chỉ có cái miệng là cứng nhất.”

 

Vừa nói, ta vừa cởi dây áo, cởi bỏ nửa thân áo trên của nàng.

 

Áo cởi ra, ta mới nhìn thấy, nào có phải vết thương nhỏ gì chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Trên tấm lưng màu mật ong, chi chít những vết thương ngang dọc, nhìn là biết bị lưỡi d.a.o sắc bén ch.ém vào, trên vai còn có một vết thương tròn đã đóng vảy, còn trúng tên nữa?!

 

Tim ta thắt lại, hơi thở trở nên dồn dập.

 

“Đã nói là không muốn cho tỷ xem rồi mà…” Sở Tiêu tỏ vẻ chán ghét, “Tỷ nhát gan, đừng có sợ hãi quá.”

 

“Nằm sấp xuống.” Ta vỗ nhẹ lên phần vai không bị thương của nàng, lấy lọ thuốc từ trong tủ ra, mở nắp ra, mùi thuốc thơm ngào ngạt, không phải loại thuốc bình thường.

 

Lọ thuốc này là do Sở Tiêu để lại cho ta, nàng bị thương cũng không tìm người nhà, cũng không tìm hạ nhân, cứ đợi đến tìm ta để bôi thuốc.

 

Nhúng đầu ngón tay vào thuốc mỡ, ta nhẹ nhàng bôi lên vết thương đang lành, hỏi: “Lần này áp tải hàng hóa lại không suôn sẻ à?”

 

“Lần nào mà chẳng thập tử nhất sinh?” Sở Tiêu khẽ hừ một tiếng, “Trong cái nhà này, huynh trưởng thì cao quý, đệ đệ cũng cao quý, chỉ có ta là không được coi là người, chuyện vào sinh ra tử này, ta không làm thì ai làm.”

 

Trong lòng ta âm thầm thở dài, còn trẻ như vậy, đã phải gánh vác trọng trách của gia đình, thật sự là khó khăn cho nàng.

 

“Tuy nhiên,” Sở Tiêu nheo mắt, “đây là lần cuối cùng, đường đã thông, người cũng đã khuất phục, công lao của ta cũng nên được tính toán rõ ràng.”

 

“Năm ta cứu muội, muội lần đầu tiên áp tải hàng hóa, vẫn còn là một tiểu hài tử, giờ đã qua mấy năm, trên người muội vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nếu người nhà muội vẫn không coi trọng muội, thì thật sự là vô lương tâm.” Ta bất bình thay cho nàng.

 

Sở Tiêu sinh ra trong một gia tộc lớn, nhà làm ăn buôn bán rất lớn, thậm chí có cả tuyến đường thương mại riêng.

 

Sở Tiêu tính tình phóng khoáng, có dã tâm, sớm đã theo chân quản sự đi khắp nơi, mở rộng bản đồ thương mại của gia đình.

 

Làm ăn lớn, nguy hiểm tự nhiên cũng nhiều.

 

“Cũng gần giống như đánh trận vậy.” Sở Tiêu từng nói với ta như vậy.

 

Lúc nói câu này, nàng cười lạnh lùng: “Không phải địch che.c, thì là ta vong, công lao hiển hách nghìn đời là dùng t.h.i t.h.ể chất chồng lên nhau mà thành, ta muốn đứng trên núi thây biển máu, nhìn xuống tứ phương.”

 

Sau đó – liền bị ta vỗ một cái vào gáy.

 

Còn nhỏ như vậy, nói bậy bạ gì thế!

 

Lúc đó, Sở Tiêu chỉ mới cao đến vai ta, bụng bị thương ba lỗ thủng do giáo mác, mà vẫn không quên buông lời tàn nhẫn.

 

Sau đó, chính là chứng kiến nàng từng chút lớn lên, từ một tiểu hài tử, trở thành thiếu nữ như bây giờ.

 

Ta rõ ràng mới thành thân, vậy mà đã sớm có cảm giác an ủi như một người mẹ già.

 

“Xong rồi.” Ta cất lọ thuốc đi, giúp nàng mặc áo vào, vừa mặc vừa nói, “Biết muội không kiên nhẫn nhất, nhưng dây áo thật sự không thể buộc như vậy, ta đã dạy muội rất nhiều lần rồi…”

 

“Trịnh Hề.” Giọng nàng đột nhiên lạnh xuống.

 

“Hửm?” Ta ngẩng lên nhìn nàng.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Nàng nhìn chằm chằm vào tóc ta, chậm rãi nói: “Tỷ, vấn tóc kiểu phụ nhân?”

 

Ta sờ sờ búi tóc, cười: “Ừ!”

 

Sở Tiêu lập tức sa sầm mặt mày.

 

Ta lại không để tâm, cười nói: “Ta thành thân rồi, ba ngày trước.”

 

Sở Tiêu bỗng nhiên đứng dậy: “Tỷ thành thân rồi?! Tỷ – tỷ thành thân – tỷ thành thân sao không báo cho ta biết?!”

 

Ta chớp chớp mắt: “Muội không ở Kim Lăng, ta báo cho muội bằng cách nào?”

 

Sở Tiêu không nói nữa, nàng ngồi trở lại giường, hơi cúi đầu.

 

Dưới ánh nến, nửa khuôn mặt nàng chìm trong bóng tối, một lúc sau, chỉ nghe thấy nàng cười khẽ: “Tốt lắm, thành thân sao… Thật là, tốt lắm.”

 

Mấy chữ cuối cùng, dường như được nghiến ra từ kẽ răng.

 

“Tiêu Tiêu?” Ta cau mày, tiểu hài tử này là do ta nhìn lớn lên, giọng điệu nàng vừa thay đổi, ta liền biết lúc này nàng đang cố nén giận.

 

Sở Tiêu từ nhỏ đã trải qua sinh tử, người nhà không mấy quan tâm, nàng nói chỉ có ta là thật lòng cứu nàng, thật lòng đối đãi với nàng.

 

Đại khái là hội chứng chim non.

 

Nàng ỷ lại vào ta, tin tưởng ta, bây giờ ta thành thân rồi, nàng không vui cũng là lẽ thường.

 

… Cứ như, ai đột nhiên bị tìm cho một kế phụ, cũng sẽ không vui vẻ gì.