Giống như ta cảm thấy mình có được ngày hôm nay, là do chăm chỉ và thông minh hơn người khác.
Tương tự như vậy, xuất thân của ta như thế nào, cũng quyết định tầm nhìn của ta như thế nào.
Tranh đấu triều đình, tranh giành hoàng quyền, những người và việc liên quan, tuyệt đối không phải là thứ ta có thể nhìn thấu toàn bộ.
Ta thực sự chỉ là một người làm chân giò hun khói, bán chân giò hun khói, một thương nhân bình thường có chút tiền mà thôi.
Ta cười nói: “Chàng biết nhiều hơn ta, tự nhiên phải do chàng nói trước. Nghề nào cũng có chuyên môn riêng, lần sau nếu chàng muốn biết ngành nào ở Kim Lăng kiếm tiền, kiếm được bao nhiêu tiền, kiếm tiền như thế nào, ta nhất định sẽ nói cho chàng biết rõ ràng rành mạch, nhưng chuyện hôm nay, nên lấy chàng làm trọng.”
Mạnh Dữ Lam vẫn im lặng, nhưng lại nhìn ta với vẻ thích thú.
“Sao vậy?” Ta gõ gõ hai chiếc đũa vào nhau, có chút đắc ý, “Phát hiện ra ta có nhiều ưu điểm, càng thêm yêu mến ta sao?”
“Phải,” Mạnh Dữ Lam nhìn ta chằm chằm, “Ngày càng yêu nàng, càng ngày càng nhiều.”
À… khụ…
Ta hắng giọng, có chút ngượng ngùng cũng có chút vui mừng: “Ta ưu tú như vậy, chàng yêu mến – là lẽ đương nhiên…”
Né tránh những lời nói ngọt ngào, ta hỏi: “Người đó rốt cuộc là ai, lại có thể khiến chàng hoảng hốt như vậy?”
“Ăn mì trước đã,” Mạnh Dữ Lam nhìn vào nồi, khẽ nhếch môi, “Bà ta không quan trọng bằng mì.”
Người này, rõ ràng lúc trước còn lo lắng không yên, bây giờ lại tỏ vẻ không quan tâm.
Ăn mì xong, tắm rửa xong, Mạnh Dữ Lam rất ung dung ngồi trên giường, xem sổ sách mấy ngày gần đây.
“Tối nay không về Thái học sao?” Ta ngồi xuống bên cạnh chàng.
Mạnh Dữ Lam ngồi dậy, lấy khăn từ tay ta, từng sợi từng sợi lau khô tóc cho ta: “Không về.”
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Ta ngả người ra sau, lưng tựa vào người chàng, đầu gối lên vai chàng, lười biếng hỏi: “Bây giờ có thể nói chưa?”
Mạnh Dữ Lam đặt khăn xuống, vuốt tóc ta thành một lọn, cởi dây buộc tóc của mình ra, chậm rãi quấn lên tóc ta: “Bà ta, là người thân m.á.u mủ của ta.”
“Người thân của chàng?” Điều này nằm ngoài dự đoán của ta.
Sau khi ngạc nhiên, ta lại nhớ lại từng cảnh tượng sáng nay, lắp bắp nói: “Người thân của chàng sao lại là – là –”
Không diễn tả được khí thế của quý phụ nhân đó, ta giơ tay ra hiệu nửa ngày, cũng chỉ ú ớ được mấy chữ “như vậy”.
Còn “như vậy” là “như thế nào”, xin thứ lỗi cho ta tài hèn sức mọn, thật sự không nói rõ được.
Mạnh Dữ Lam lại hiểu, chàng mỉm cười, nói: “Trên đời này có muôn vàn người, có người sinh ra đã lương thiện, có người sinh ra đã cứng cỏi, cũng có người sinh ra đã tham lam, lại càng có người sinh ra đã tàn nhẫn, bà ta chính là loại người cuối cùng này, đủ tàn nhẫn cũng đủ độc ác.”
Tàn nhẫn sao…
Nghĩ đến việc bà ta thản nhiên nói muốn gie.c người, từ tàn nhẫn, quả thật không quá đáng.
Ta vẫn còn sợ hãi, không nhịn được hỏi: “Mối quan hệ giữ hai người xa cách, không liên quan, hay là loại đánh gãy xương vẫn còn gân?”
“Đều không phải,” Mạnh Dữ Lam buộc dây lụa thành nút, dang tay ôm ta vào lòng, bên tai ta khẽ cười nói: “Ta và bà ta, có ơn có oán, có m.á.u có thịt.”
… Không hiểu lắm.
Ta quay đầu nhìn chàng, chớp chớp mắt, thử đoán: “Thân phận của bà ta không tầm thường, có thể điều động quan phủ, lại rộng rãi hào phóng, chắc là người có quyền thế, còn phụ mẫu chàng đều đã mất, chàng sống một mình – bà ta từng cưu mang chàng?”
“Là nuôi dưỡng.” Mạnh Dữ Lam trả lời.
“Đối xử với chàng không tốt?” Ta tiếp tục đoán.
“Từng tốt.” Mạnh Dữ Lam cho một câu trả lời nước đôi.
Ta ồ một tiếng, xâu chuỗi lại mọi chuyện.
Mạnh Dữ Lam khí chất tao nhã, vừa nhìn là biết xuất thân không tầm thường, chắc là mồ côi từ nhỏ, được quý phụ nhân kia nuôi dưỡng dạy dỗ.
Sau đó… chắc là đã xảy ra chuyện gì đó không hay, hai người trở mặt thành thù.
Bây giờ Mạnh Dữ Lam thành thân với ta, dưỡng mẫu của chàng liền đến cửa để gặp ta.
Hợp lý, hoàn toàn hợp lý!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hi-su-hon-lai/chuong-14.html.]
“Thì ra là vậy…” Ta lẩm bẩm thở dài, xoay người quỳ gối trước mặt chàng, thương tiếc xoa mặt chàng, “Khổ cho chàng rồi.”
Những ngày tháng sống nương tựa, chắc chắn không dễ dàng gì, dưỡng mẫu lại là một người sắc bén, lạnh lùng như vậy.
Chàng nắm tay ta, áp má vào lòng bàn tay ta, nhỏ giọng nói: “Trước kia dù có khổ sở đến đâu, gặp được nàng, cũng không còn khổ sở nữa.”
Ta tựa vào vai chàng, càng thêm xót xa.
Xót xa rồi, lại có chút động lòng.
Mạnh Dữ Lam nắm tay ta, hôn lên từng đầu ngón tay của ta, rồi thở dài: “Trở về vội vàng quá, thiếu chút chuẩn bị.”
“Chuẩn bị gì?” Ta hỏi mơ màng.
Chàng khẽ nói bên tai ta vài chữ.
Ta nghe rõ, nhưng lại không hiểu: “Sao lại phải chuẩn bị ruột cừu? Làm quần áo dùng cái đó sao? Ruột lợn được không? Nhà chúng ta có rất nhiều.”
Chàng cười không nói, chỉ nhìn ta.
Tuy ta là khuê nữ, nhưng mở tiệm buôn bán, thấy nhiều, nghe nhiều, đối với chuyện phòng the của nam nữ cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Mơ màng một lúc, ta đột nhiên nghĩ đến – lập tức cứng người, mặt nóng bừng, trong đầu như nước sôi vừa đun, sôi ùng ục.
“Ta – cái đó… cái đó là… không…”
Ta lắp bắp không nói nên lời.
Dưới ánh mắt cười như không cười của Mạnh Dữ Lam, ta cuống quýt lăn xuống giường từ trong lòng chàng, chui tọt vào trong chăn.
Trùm chăn kín đầu, không dám nhìn ai!
Bị ôm chặt lấy, ta cuộn tròn người lại như con tôm.
“Ta tắt đèn rồi, màn cũng thả xuống rồi,” Mạnh Dữ Lam nhỏ giọng nói, “Không ai nhìn thấy nàng đâu, đừng trùm chăn kín mít như vậy.”
Ta kéo chăn xuống một chút, quả nhiên tối om.
Cảm giác xấu hổ vẫn còn, nhưng ít ra cũng có thể nói chuyện bình thường.
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, vừa thẹn vừa giận: “Sao chàng lại như vậy…”
Qua lớp chăn, vòng eo bị ôm chặt, Mạnh Dữ Lam đặt cằm lên trán ta, khẽ cười nói: “Chúng ta là phu thê, chuyện này vốn là chuyện phu thê, chỉ là nàng không hiểu thôi.”
Ta không hiểu, chàng hiểu!
Chàng quá hiểu!
Chàng hiểu như vậy, sao không viết sách lập phái, phát dương quang đại đi!
Những lời phàn nàn lướt qua trong đầu ta vài lần.
Im lặng hồi lâu, sau khi bình tĩnh lại một chút, ta mân mê hoa văn thêu trên cổ áo ngủ của chàng, nhỏ giọng hỏi: “Chàng không muốn con sao?”
“Không phải không muốn, chỉ là thời cơ chưa đến.” Chàng nói.
“Ồ.” Ta đáp.
“Nàng muốn con sao?” Chàng hỏi.
Ta lắc đầu, nói: “Chưa nghĩ đến.”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa,” Mạnh Dữ Lam nói, “Chính sự bất ổn, lòng người khó đoán, nếu nàng mang thai, sẽ càng thêm nhiều biến cố.”
Ta nghĩ đến Sóc vương, lại nghĩ đến Thiên hậu, suy tính một chút, rồi gật đầu: “Chàng nói đúng.”
Mạnh Dữ Lam ôm ta chặt hơn, nhỏ giọng nói: “Thành thân với ta, ngay cả con cũng không dám tùy tiện sinh, thật là làm khó nàng rồi.”
“Đây có tính là gì,” Ta nói như không có chuyện gì, “Ta vốn cũng không định sinh con, con cái tuy tốt, nhưng ta còn có việc kinh doanh, có buôn bán phải mở rộng. Chân giò hun khói ta làm không thua kém bất kỳ tiệm nào ở Kim Lăng, sao có thể cam tâm chỉ quanh quẩn ở Đông thành? Ta còn muốn mở tiệm chân giò hun khói ở Tây thành, mở ra khỏi Kim Lăng!”
Vừa nói, ta quên cả xấu hổ lúc trước, chui ra khỏi chăn, quỳ gối trên giường, hai tay khoa tay múa chân: “Lợn sống tuy tốt, nhưng thịt lại dễ hỏng, chân giò hun khói là món mặn mà người dân thường ăn nhất, giống như gạo mì dầu vậy, nếu ta có thể mở rộng cửa tiệm khắp Kim Lăng trong vòng ba năm, thì có thể mượn sức mạnh của kênh đào, vận chuyển chân giò hun khói lên phía bắc đến Yên Thành, xuống phía nam đến Lan Đảo, cứ như vậy, chàng có biết sẽ thế nào không?!”
“Sẽ…” Mạnh Dữ Lam bật cười, “Sẽ trở thành thủ phủ giàu nhất Đại Thịnh?”
“Sao có thể,” Ta khịt mũi coi thường, “Nếu không có quan phủ giúp đỡ, làm sao dễ dàng trở thành thủ phủ giàu nhất được.”