Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 15



Nói xong, ta đắc ý nói: “Cứ như vậy, chân giò hun khói của ta sẽ vang danh thiên hạ – thủ phủ giàu nhất, bất quá chỉ là vài đời thay đổi, nhưng danh tiếng, mới là muôn đời lưu danh.”

 

“Giống như ‘Yến Bắc tinh mễ’?” Mạnh Dữ Lam hỏi.

 

“Đúng vậy,” Ta cười nói, “Người đời nhắc đến gạo, liền nói Yên Thành về phía bắc, thực ra vùng Ngũ Thường ở phía đông bắc, mới sản xuất ra loại gạo ngon nhất. Người đời nhắc đến trà, liền nói Giang Nam về phía nam, vùng đất giàu hơi nước, mới sản xuất ra các loại trà nổi tiếng. Người đời nếu nói đến chân giò hun khói, chính là chân giò hun khói Kim Lăng, nổi tiếng nhất. Cứ như vậy, dù ta không còn nữa, thì kỹ thuật này, hương vị này, thương hiệu này, tuyệt đối sẽ không biến mất khỏi thế gian, điều này quan trọng hơn của cải.”

 

Nói đến đây, ta lại cười nhào vào người chàng: “Đương nhiên, nếu thật sự như vậy, tiền bạc tự nhiên không ít, giàu có một phương, cũng là lẽ thường tình.”

 

“Ta vốn luôn biết, nàng là người có hoài bão, có ý tưởng.” Chàng nói.

 

“Chàng không thấy ta nằm mơ giữa ban ngày, suy nghĩ viển vông sao?” Ta nhìn chàng, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ hình dáng.

 

“Không,” Chàng cười, nói: “Tài làm chân giò hun khói của nàng, sự năng nổ tính toán làm ăn của nàng, còn có con người nàng – ý chí kiên định, cần cù không ngừng. Thành công, chỉ là chuyện sớm muộn.”

 

Ta nằm dài trên tay chàng, chậm rãi nói: “Ta không biết mình có thể thành công hay không, nhưng ta nguyện ý dốc hết sức lực để thử, còn chuyện mang thai sinh con, sẽ ảnh hưởng đến bước chân của ta, trước kia ta chưa từng nghĩ đến, là vì trước kia không cần nghĩ, còn bây giờ…”

 

Ta hít sâu một hơi, quay đầu nói với Mạnh Dữ Lam: “Bây giờ, ta sẽ cho chàng một câu trả lời.”

 

“Ta không muốn.”

 

“Mang thai, sinh con, ta còn chưa muốn.”

 

“Không liên quan đến ràng buộc với chàng, đến sự an nguy của con cái, đến thế cục quyền lực.”

 

“Chỉ là ta, là Trịnh Hề, là chân giò hun khói Kim Lăng, là hoài bão còn chưa biết có thể thực hiện được hay không – ta muốn dành những năm tháng và tâm huyết tốt nhất cho chính mình.”

 

Trước tiên ta là ta.

 

Sau đó, là thê tử của Mạnh Dữ Lam.

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Cuối cùng, mới là mẫu thân của hài tử.

 

Mạnh Dữ Lam không nói gì nữa.

 

Ta kìm nén sự lo lắng trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Ta nói như vậy, chàng không vui sao?”

 

“Không.”

 

Chàng như đang cười, lại như đang thở dài: “Ta chỉ đang nghĩ, thì ra, ta vẫn có chỗ đáng tự hào.”

 

“Cái gì?” Ta không hiểu.

 

Chàng vỗ vỗ ta, nói: “Được làm phu quân của nàng, chính là điều đáng tự hào nhất trong đời ta.”

 

Ta cười, ôm chặt eo chàng, cả người thoải mái dựa vào chàng.

 

“Ta kể cho chàng nghe kế hoạch mở rộng cửa hàng của ta nhé?”

 

“Được.”

 

“Ta á, ta đã tính toán kỹ số tiền trong tay rồi, đủ rồi, gần đây định đến Tây thành xem cửa hàng, bên Tây thành cũng có hai tiệm bán chân giò hun khói, nhưng hương vị không bằng của ta, bọn họ á…”

 

Ta lải nhải nói, cũng không biết nói đến khi nào, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng bị vỗ về, rồi ngủ thiếp đi.

 

Ta biết Mạnh Dữ Lam hiểu ta.

 

Nhưng ta không ngờ, chàng không chỉ hiểu ta!

 

Ngày hôm sau, Mạnh Dữ Lam trải một tấm lụa dày nặng trên sàn nhà, cau mày suy nghĩ.

 

Ta tưởng chàng muốn vẽ tranh, liền xắn tay áo mài mực cho chàng.

 

Mạnh Dữ Lam cầm bút vẽ.

 

Lúc đầu, ta tưởng chàng vẽ hoa, cong cong, sau đó, ta lại tưởng là sơn thủy, bức tranh lớn như vậy.

 

Mạnh Dữ Lam vừa vẽ vừa nói: “Bức tranh này phải hoàn thành trước khi trở về Thái học, Hề nhi, nàng ngủ ở phòng bên cạnh đi, ta muốn bế quan.”

 

Ngủ phòng bên cạnh không thành vấn đề, vấn đề là, bức tranh gì mà Mạnh Dữ Lam phải bế quan mới vẽ xong vậy?

 

Ta rất mong chờ.

 

Mạnh Dữ Lam nói là bế quan, thì đúng là ba ngày liền không gặp mặt.

 

Đến ngày chàng trở về Thái học, sáng sớm, ta đi đi lại lại trước cửa phòng chàng mấy lần.

 

Gọi chàng, lại sợ làm hỏng tâm trạng vẽ tranh của chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

Không gọi, lại sợ chàng đi học muộn!

 

Haiz…

 

Sau khi đắn đo suy nghĩ, ta gõ cửa.

 

Từ trong phòng, Mạnh Dữ Lam bình tĩnh nói: “Vào đi.”

 

Ta đẩy cửa bước vào một bước, liền ngây người ra tại chỗ.

 

Bên cạnh giường, vốn là bức tường trắng trơn, bây giờ lại treo một bức tranh thủy mặc khổ lớn trên lụa.

 

Đường nét bức tranh rõ ràng, bằng bút pháp hùng hồn, vẽ toàn bộ bản đồ Đại Thịnh!

 

Trong đó núi non, đường cái, đường nhỏ, đường thủy, thành trấn đều được đánh dấu rõ ràng, nhìn rõ ràng ngay lập tức.

 

“Đại Thịnh vạn dặm khôn dư đồ.” Ta lẩm bẩm mấy chữ viết trên bản đồ.

 

Mạnh Dữ Lam nắm tay ta, nâng lên, dùng ngón trỏ của ta chỉ vào một chỗ: “Đây, là Kim Lăng.”

 

Ta không hiểu, nhìn chàng.

 

Ánh mắt chàng nhìn trên bản đồ, khẽ cười nói: “Là nàng, là Trịnh Hề, Hề nhi của ta… nơi giấc mơ bắt đầu.”

 

Ngón tay ta run lên, hơi thở dồn dập.

 

“Bắt đầu từ đây,” Chàng dẫn ngón tay ta, men theo kênh đào sông ngòi, du ngoạn giang sơn, “Cho đến khi tất cả mọi người, cho đến muôn đời sau, đều nghe đến danh tiếng của nàng, đều yêu thích chân giò hun khói của nàng, nàng liền thành công.”

 

Đêm đó ta chỉ nhất thời cao hứng, mới nói những lời không thực tế lại táo bạo đó với chàng.

 

Chàng nói chàng hiểu, ta cảm thấy an ủi.

 

Nhưng, chàng không chỉ hiểu, chàng còn thật sự tin ta, không chỉ tin ta, còn muốn giúp ta thực hiện giấc mơ.

 

“Mạnh Dữ Lam…” Giọng ta khô khốc, khàn đặc.

 

“Hửm?” Chàng nhìn ta.

 

Ta hít hít mũi, cười với chàng, hốc mắt hơi nóng lên: “Đêm đó chàng nói, được làm phu quân của ta, là niềm tự hào của chàng, thực ra được làm thê tử của chàng, ta cũng nên cảm thấy tự hào… Không phải.”

 

Ta lắc đầu, cười nói: “Trước kia ta chưa từng cảm thấy, làm thê tử của ai đó là vinh quang như thế nào, nhưng bây giờ, trong niềm tự hào của ta, có một phần là chàng. Không phải vì chàng là Kỳ Lân tử được người đời ca tụng, mà là vì, chàng là người tốt nhất đời ta, hiểu ta, thông cảm cho ta, giúp ta hoàn thành ước mơ, yêu mến ta, có chàng bên cạnh, ta rất mãn nguyện.”

 

Mạnh Dữ Lam không nói gì, chỉ ôm eo ta, cúi đầu hôn nhẹ lên tai ta.

 

22

 

Trên đường đưa chàng đến Thái học, ta nghiêng đầu tựa vào vai chàng, ôm chặt eo chàng, luyến tiếc không muốn buông tay.

 

Đợi chàng xuống xe, bước vào Thái học, trên đường trở về, ta đang thở dài thườn thượt, thì đột nhiên nhớ ra, che.c rồi, quên dặn chàng phải nghiền nát Trần Hoán trong cuộc thi Lục Nghệ rồi!

 

… Ừm, mà thôi, dù không dặn dò, Trần Hoán muốn thắng Mạnh Dữ Lam, trừ khi Mạnh Dữ Lam bị gãy cả hai tay mới có khả năng.

 

Cuộc thi Lục Nghệ của Thái học, ở Kim Lăng tuyệt đối là chuyện lớn được người dân bàn tán sau bữa cơm chiều.

 

Những năm trước ta cũng tham gia, một là, vì Trần Hoán, hai là, để xem náo nhiệt.

 

Nhưng năm nay khác với mọi năm.

 

Ta không quan tâm đến Trần Hoán nữa, Mạnh Dữ Lam lại càng không cần ta phải lo lắng, từ năm mười bốn tuổi chàng vào Thái học, năm nào cũng đứng đầu, năm nào cũng vinh quy bái tổ.

 

Ngày diễn ra cuộc thi, đúng lúc ta đến Tây thành xem cửa hàng.

 

Cửa hàng này ta đã suy nghĩ từ lâu, vị trí, diện tích đều phù hợp, giá cả cũng đã thương lượng xong, lần này đến, chỉ để hoàn tất giao dịch.

 

Chưởng quầy cũ của cửa hàng coi như là người quen của ta, sau khi nhận nốt số tiền còn lại, ông ta đưa ta giấy tờ nhà đất, rồi hẹn ta cùng đến quán trà, đợi người môi giới đến nha môn xử lý thủ tục tiếp theo.

 

Tây thành gần hoàng thành hơn, quả nhiên phồn hoa hơn Đông thành rất nhiều, quán trà cũng náo nhiệt hơn Đông thành.

 

Ta và ông ta vừa uống trà, vừa trò chuyện.

 

Bỗng nhiên nghe thấy người ở bàn bên cạnh nói chuyện phiếm.

 

“Cuộc thi Lục Nghệ, lại do Sóc vương điện hạ chủ trì?”

 

“Đúng vậy, những năm trước, đều do Tế tửu Thái học chủ trì, năm nay không biết sao, Sóc vương điện hạ đột nhiên giá lâm… Học sinh đều kinh ngạc!”

 

“Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng hợp lý, ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi…”