Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 19



24

 

Trên xe ngựa trở về, ta lặng lẽ quan sát Mạnh Dữ Lam.

 

Dù nhìn thế nào, chàng vẫn là người phu quân nho nhã ôn hòa của ta, nhưng mà, dưới làn da trắng như tuyết này, cốt cách tâm can lại đều là màu đen sao?

 

Mạnh Dữ Lam nhận thấy ánh mắt của ta, mỉm cười dịu dàng: “Sao vậy? Cứ nhìn ta mãi thế?”

 

“Hỏi chàng một câu,” Ta chớp chớp mắt, “Chàng có biết trong các loài mẫu đơn, có một loại gọi là Tuyết trung nê không?”

 

Mạnh Dữ Lam nhướng mày: “Cánh hoa dày như tuyết, nhụy hoa đen kịt, nên gọi là Tuyết trung nê.”

 

“Ừm!” Ta gật đầu lia lịa, “Chàng biết là tốt rồi.”

 

Tuyết trung nê, Tuyết trung nê, Mạnh Dữ Lam, chàng chính là Tuyết trung nê!!!

 

“Nàng hỏi ta một câu, ta cũng hỏi nàng một câu,” Ánh mắt Mạnh Dữ Lam như nước, “Nàng có biết, Tuyết trung nê sợ nhất điều gì không?”

 

Sao ta biết được? Ta là người làm chân giò hun khói, chứ đâu phải người trồng hoa.

 

Mạnh Dữ Lam nghiêng người lại gần, khẽ cười bên tai ta: “Tuyết trung nê sợ nhất người hái hoa, bởi vì hái nó rồi, thì phải nâng niu nó, chăm sóc tốt, nó sẽ nở rộ, đẹp vô cùng, chăm sóc không tốt, nhụy hoa nhiễm mực, kịch độc vô song. Tuyết trung nê là đẹp hay là độc, đều phụ thuộc vào việc chủ nhân của nó có yêu hoa hay không.”

 

Nghe ra chàng có ý riêng, ta ôm lấy cổ chàng, ghé sát vào cắn răng nói: “Chủ nhân của nó không chỉ yêu nó, mà còn yêu nó đến che.c đi sống lại! Cả đời này, chàng cứ ngoan ngoãn làm đóa hoa trong nhà cho ta, đừng ra ngoài gây sóng gió – thiên hạ đã đủ loạn rồi, bớt chàng xen vào, mọi người đều bình an!”

 

“Được.” Chàng cười đáp ứng, “Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn xinh đẹp, nở rộ cho người yêu ta thương ta ngắm nhìn, cả đời cả kiếp, vĩnh viễn không tàn úa.”

 

(Hoàn chính văn)

 

 

NGOẠI TRUYỆN: MẠNH DỮ LAM

 

1

 

Mẫu thân ta là Thiên hậu, nhưng phụ thân ta lại không phải Hoàng đế.

 

Phụ thân ta chỉ là một người hái thuốc ở nông thôn.

 

Gia đình mẫu thân sa sút, bà hạ giá lấy phụ thân ta, sinh ra ta.

 

Ta từ nhỏ đã không thích nói chuyện, không thích cười, từ khi có ký ức, luôn lạnh lùng nhìn mẫu thân đối xử hờ hững với phụ thân.

 

Phụ thân ta vậy mà không nhận ra, trong mắt mẫu thân căn bản không có ông ta.

 

Trong mắt mẫu thân cũng không có ta.

 

Mẫu thân còn ít nói, ít cười hơn cả ta.

 

Ngày hôm đó, mẫu thân cứu một người nam nhân trên núi, lén lút đưa người nam nhân đó đến căn nhà hoang, chữa thương, cho ăn, dịu dàng như nước.

 

Ta lén lút đi theo mẫu thân, tận mắt chứng kiến tất cả.

 

Ta không chỉ nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dã tâm và dục vọng không thể che giấu của mẫu thân, ta còn nhìn thấy y phục và trang sức sang trọng của người nam nhân đó.

 

Ta đoán, mẫu thân sẽ sớm rời đi, bà sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

 

Quả nhiên.

 

Nửa tháng sau, khi người nam nhân đó bình phục, mẫu thân cũng biến mất không dấu vết vào một buổi chiều.

 

Phụ thân ta tưởng mẫu thân lên núi bị chó sói tha đi mất, khóc lóc nói mình không nên vào thành đưa thuốc, hối hận vô cùng.

 

Phụ thân đối xử với mẫu thân rất tốt, nhưng ông ta không hiểu, thứ mẫu thân muốn, cả đời ông ta cũng không thể cho được.

 

Về người nam nhân đó, ta biết hắn không giàu thì cũng quý, nhưng ta không biết hắn là ai, sau này ta mới biết – khi mười mấy tên áo đen gie.c phụ thân ta, đốt nhà ta, ta đã đoán ra.

 

Người nam nhân đó, là con trai thứ xuất, ít được sủng ái nhất trong số các hoàng tử của đương kim Hoàng đế.

 

Ta đoán được mẫu thân sẽ rời đi, nhưng ta không ngờ mẫu thân lại muốn diệt cỏ tận gốc, khi phụ thân bị gie.c, ta trốn trong giếng cạn, rồi chạy đến bờ sông nhỏ, bị ép nhảy xuống sông.

 

Ta biết, mẫu thân không gie.c ta, sẽ không yên tâm.

 

Ta bơi từ sông vào trong huyện thành, trộm quần áo của một tiểu cô nương nhà người ta, làm rối tóc, lẩn trốn, tranh giành thức ăn với chó hoang, chỉ để sống sót.

 

Ngày gặp Trịnh Hề, là một ngày nắng đẹp hiếm hoi.

 

2

 

Khi người của mẫu thân tìm thấy ta trong huyện thành, ta biết, những gì phải đến thì sẽ đến, không thể tránh khỏi.

 

Ăn xong mì chay Trịnh Hề làm, ta nói với nàng ấy, có người nhà đến tìm ta, ta phải đi rồi.

 

Trịnh Hề lục lọi chiếc túi tiền cũ, tìm được vài đồng tiền, đưa hết cho ta.

 

Ta đi tìm cái che.c, số tiền này, e là không dùng đến nữa.

 

Ta tưởng mình sẽ che.c, nhưng mẫu thân lại không gie.c ta.

 

Bà xóa bỏ tên thật của ta, đưa ta vào Thái học, từ đó không hỏi han gì nữa.

 

Giống như sự ăn ý đặc biệt giữa mẫu tử, hoặc là, đạo lý mà những người như chúng ta đều hiểu, bà không gie.c ta, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Những ngày tháng ở Thái học rất nhàm chán.

 

Tứ thư ngũ kinh không khó, kinh sử tử tập đơn giản.

 

Ban đầu ta không biết mình muốn gì, cho đến một thời điểm nào đó, một khoảnh khắc nào đó, ta đột nhiên hiểu ra, thứ ta muốn, là thiên hạ đại loạn, là cùng nhau diệt vong – ta biết, mẫu thân muốn đoạt quyền, ta cũng biết, mẫu thân là một kẻ điên, ta lại càng biết, ta và mẫu thân là cùng một loại người.

 

Mẫu thân từ một thiếp thất của Quận vương, từng bước leo lên vị trí Thiên hậu, bà không gie.c ta, chỉ có một khả năng.

 

Ta, có ích với bà.

 

Quân cờ không bao giờ cam tâm làm quân cờ, quân cờ cũng không muốn làm người chơi cờ, quân cờ muốn đập nát bàn cờ!

 

3

 

Hoàng thượng lâm bệnh nặng.

 

Mệt mỏi? Thể yếu?

 

Ta liếc nhìn lúc tế trời ở Thái học, cười lạnh trong lòng, rõ ràng là trúng độc mãn tính.

 

Ta đã nói, ta và mẫu thân là cùng một loại người, vì vậy, ta đang nghĩ, nếu ta là mẫu thân, ta sẽ làm gì?

 

Đầu độc Hoàng đế, trưởng tử kế vị?

 

So với vị Hoàng đế ốm yếu kia, Tiêu Cẩn trẻ tuổi sung sức lại càng khó đối phó.

 

Nếu ta là Tiêu Cẩn, sẽ không lộ diện, càng không liều mạng tranh giành danh hiệu “Hiền vương”, như vậy sẽ che.c càng nhanh.

 

Ẩn nhẫn chờ thời, lấy lòng người khác, mới là thượng sách.

 

Ta vẫn luôn không ra làm quan, là để câu Tiêu Cẩn, đợi thời cơ chín muồi ta sẽ trở thành mưu sĩ của Tiêu Cẩn.

 

Ta muốn giúp hắn vươn cánh, đối đầu với Thiên hậu.

 

Hai hổ tranh đấu, ắt có thương vong.

 

Đợi Tiêu Cẩn và Thiên hậu lưỡng bại câu thương, ta sẽ đưa Tiêu Hàm lên ngôi – Tiêu Hàm, tiểu nhi tử của mẫu thân ta, tên có chữ “Hàm”, là vì khi hắn sinh ra, bị điếc cả hai tai.

 

Sau đó thì sao? Ta muốn trở thành quyền thần? Ta muốn khống chế Thiên tử để ra lệnh cho chư hầu?

 

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Không.

 

Ta muốn công khai thân phận của mình.

 

Lôi kéo ngoại thích, cùng hoàng tộc Tiêu thị gây chiến, chiến tranh lan tràn, đất nước hoang tàn, m.á.u chảy thành sông.

 

Ta nhất định sẽ che.c.

 

Nhưng những người khác, cũng đừng hòng sống!

 

Kế hoạch của ta đang từng bước được triển khai, được thực hiện, đại quân bình định phương Nam sắp khải hoàn trở về, Tiêu Cẩn cũng sắp ngồi không yên, lần sau, hắn lại mời ta, ta sẽ đồng ý…

 

Nhưng, đời người vô thường.

 

Đêm hôm đó, ta đang ngắm trăng bên cửa sổ, một nữ tử say khướt xông vào.

 

Trịnh Hề!

 

Ta liếc mắt một cái đã nhận ra nàng ấy.

 

Nàng ấy say lắm, loạng choạng đi về phía ta, tay cầm một con dao.

 

“Trần Hoán?” Nàng ấy nheo mắt hỏi.

 

Ta không nói gì, nàng ấy coi ta là người khác sao?

 

“Không phải,” Nàng ấy lắc đầu, bĩu môi nói, “Trần Hoán không đẹp bằng ngươi… Ngươi là… thần tiên?”

 

Ta không phải.

 

Ta là yêu nghiệt, là sinh ra đã tội lỗi, là yêu nghiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn.

 

“Ngươi là thần tiên,” Nàng ấy cười, lộ ra hàm răng trắng, ngốc nghếch hỏi, “Thần tiên có thể phù hộ cho ta không?”

 

Ta nhìn nàng ấy, nhẹ giọng hỏi: “Nàng cầu gì?”

 

“Ta cầu rất nhiều!”

 

Đôi mắt say rượu của nàng ấy sáng lấp lánh, sáng như thuở thiếu thời: “Ta cầu buôn bán phát đạt! Bán được nhiều chân giò hun khói! Ta cầu Trần Hoán che.c! Băm thành tám mảnh! Ta còn cầu, cầu… cầu một mái ấm, cầu một người phu quân, cầu muội muội bình an, cầu thiên hạ thái bình, cầu… Ta có phải cầu quá nhiều không?”

 

“Không nhiều.” Ta bước đến chỗ nàng ấy, cúi người mỉm cười, “Những gì nàng cầu, ta đều đồng ý.”

 

“Thật sao!” Tỷ ấy mừng rỡ vô cùng, lại hít hít mũi, “Ngươi thật là thần tiên tốt bụng!”

 

4.

 

Lật đổ giang sơn thì có gì thú vị chứ?

 

Làm thần tiên hay làm yêu nghiệt, vì Trịnh Hề, ta chọn cái trước.

 

(Toàn văn hoàn)