Mạnh Dữ Lam đến muộn nhất, nhưng chàng chỉ từ vài câu nói, đã đoán ra manh mối.
Chậm rãi nói: “Công chúa giấu giếm thân phận, chắc là chỉ vì thấy thú vị, không phải cố ý lừa gạt.”
“Ngươi nói bậy gì đó!” Sở Tiêu đứng dậy, lạnh giọng nói, “Ta chưa từng thấy thú vị, càng không lừa gạt Trịnh Hề!”
“Vậy là vì Trịnh Hề dễ bị lừa?”
“Tự nhiên là không phải!”
Mạnh Dữ Lam lại đưa ra vài suy đoán, đều khiến Sở Tiêu có vẻ cực kỳ nham hiểm.
Sở Tiêu là người thông minh, không cãi nhau với Mạnh Dữ Lam, mà nhìn thẳng vào ta: “Tỷ gả cho hắn, còn không bằng gả cho Trần Hoán!”
Ta nhìn Sở Tiêu, lại nhìn Mạnh Dữ Lam.
Lắc đầu.
Hiện tại hai người quan trọng nhất đối với ta lại như nước với lửa, dự cảm những ngày tháng sau này, sẽ không được yên bình rồi.
23
Trên chiếc giường thấp cạnh cửa sổ, Sở Tiêu ngồi bên trái, Mạnh Dữ Lam ngồi bên phải.
Ta quỳ gối sau bàn trà nhỏ, lặng lẽ rót trà cho công chúa điện hạ và Kỳ Lân tử.
Sau vài hiệp đấu khẩu, Sở Tiêu cụp mắt xuống, nói: “Ta tên là Tiêu Sở, ngoại trừ thân phận không nói rõ với tỷ, những chuyện khác đều là thật.”
Ta không giận nàng ta giấu giếm thân phận, nhưng nàng ta vẫn cứ soi mói Mạnh Dữ Lam.
Soi mói đến cuối cùng, lại đắc ý dạt dào.
“Trịnh Hề đã cứu mạng ta, quen biết nhiều năm, hơn nữa…” Tiêu Sở lấy ra một xâu tiền đồng từ trong tay áo.
Mấy chục đồng tiền được buộc bằng dải lụa màu vàng tươi, bên dưới có tua rua đẹp mắt, được đặt trên bàn gỗ.
Tiêu Sở cười lạnh đắc ý: “Tỷ ấy còn cho ta tiền nữa.”
Ta hơi ngây người: “Sao muội còn giữ?”
Lúc đó không biết nàng ta là công chúa, khi đưa nàng ta đi, sợ nàng ta không có tiền, nên đã cho nàng ta một ít.
Lúc đó ta cũng không dư dả gì, đây là tiền lẻ, cũng không ít.
“Tỷ cho ta, ta đương nhiên là giữ lại.” Tiêu Sở nói như lẽ đương nhiên.
Mạnh Dữ Lam nhìn xâu tiền, vẻ mặt không đổi, cũng đưa tay vào trong tay áo của mình.
Dải lụa màu xanh trắng xâu mười mấy đồng tiền, cũng có tua rua tao nhã, được đặt bên cạnh xâu tiền của Tiêu Sở.
Ta đã ngây người đến mức không thể ngây người hơn được nữa, xâu này lại là từ đâu ra?!
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Tiêu Sở liếc nhìn xâu tiền của Mạnh Dữ Lam, khinh thường hừ một tiếng: “Chỉ có mười tám đồng tiền, Trịnh Hề cho ta mấy chục đồng.”
Mạnh Dữ Lam chậm rãi lấy ra một thỏi bạc từ trong túi tiền, đặt bên cạnh đồng tiền.
Tiêu Sở sững người.
“Đây là tín vật Trịnh Hề tặng ta ngày tân hôn.” Mạnh Dữ Lam thản nhiên nói, “Mười lượng bạc.”
Tiêu Sở nhìn thỏi bạc, rồi nhìn ta, trong mắt tràn đầy vẻ không vui xen lẫn tủi thân.
“Bạc là ta cho chàng ấy,” Ta nói với vẻ mặt khó xử, “Nhưng xâu này… hình như không liên quan gì đến ta?”
Nghe ta nói vậy, Tiêu Sở lập tức cầm xâu tiền của Mạnh Dữ Lam lên, nhìn một cái rồi lạnh giọng nói: “Thiên Thuận thông bảo, Mạnh Dữ Lam, ngươi lấy tiền thời tiên đế so sánh với tiền của ta?”
Niên hiệu của tiên đế là Thiên Thuận, tiền đúc ra khắc chữ Thiên Thuận thông bảo.
Niên hiệu của hoàng đế hiện tại là Hữu Đức, tiền đúc ra khắc chữ Hữu Đức thông bảo.
Không khớp…
Ta nhìn Mạnh Dữ Lam.
“Xâu tiền này là nàng cho ta,” Mạnh Dữ Lam nói với ta, “Nàng tự tay đưa cho ta.”
Ta tự tay đưa cho chàng tiền thời tiên đế, chẳng phải là nói, chúng ta đã gặp nhau lúc đó sao?!
Ký ức của ta như bị gió thổi tung lên.
Thời tiên đế, ta còn nhỏ, rất nhỏ, mười mấy đồng tiền này đối với ta mà nói, hẳn là một khối tài sản khổng lồ.
Lúc đó, ta quả thực đã cho một người…
Nhưng người đó –
“Là một tiểu cô nương…” Ta lẩm bẩm.
Là một tiểu cô nương gầy gò nhỏ nhắn, tóc dài, không thể nói chuyện, một tiểu cô nương câm!
“Đó chính là ta,” Mạnh Dữ Lam dường như thấy ta đã nhớ ra, chậm rãi nói, “Năm đó để tránh bị truy sát, ta đành phải giả gái, may mắn gặp được nàng, nàng đã cứu mạng ta lại còn cho ta tiền, nàng là ân nhân của ta.”
… Ồ.
Ta khó mà hoàn hồn, tam hồn thất phách đã bay đi mất một nửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Mạnh Dữ Lam, tiểu cô nương câm, tiểu cô nương câm, Mạnh Dữ Lam – nàng ấy và chàng là cùng một người!
Ta nhìn kỹ khuôn mặt Mạnh Dữ Lam, thế nào cũng không thể liên tưởng đến tiểu cô nương trong ký ức.
Rõ ràng tiểu cô nương câm đó gầy gò trắng trẻo, ừm, Mạnh Dữ Lam cũng gầy gò trắng trẻo, nhưng tiểu cô nương đó còn hung dữ, hay cắn người, Mạnh Dữ Lam không hung dữ cũng không cắn người…
Tuy so sánh như vậy không được hay lắm.
Nhưng, tiểu cô nương câm trong ký ức của ta, giống như một chú chó con bị gãy chân, toàn thân bê bết máu, lông xù xì, cảnh giác cao độ lại luôn nhe răng nanh, bất cứ lúc nào cũng muốn cắn che.c người lạ.
Còn Mạnh Dữ Lam.
Tươi sáng như ánh trăng, ôn hòa nho nhã.
Dù là Mạnh Dữ Lam tự mình nói, ta cũng khó mà liên tưởng hai người lại là một.
Tiêu Sở “bốp” một tiếng đặt xâu tiền của Mạnh Dữ Lam lên bàn, tức giận hỏi ta: “Trịnh Hề, rốt cuộc tỷ đã cứu bao nhiêu người, cho bao nhiêu người tiền?”
“Câu hỏi này, ta cũng muốn biết đáp án,” Mạnh Dữ Lam lại hùa theo Tiêu Sở, cũng nhìn ta, ôn nhu hỏi: “Hề nhi, còn ai khác nữa không?”
Bị hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm, ta cảm thấy còn mệt hơn vác hai con lợn, giơ tay lên làm động tác đầu hàng: “Không còn nữa, không còn nữa, chỉ có hai người thôi, thêm nữa, ta cũng không có nhiều tiền để cho.”
Tiêu Sở hừ lạnh: “Nhưng dù sao, Trịnh Hề cho ta nhiều tiền đồng nhất.”
“Hề nhi cho ta thỏi bạc này, có thể đổi được trăm đồng tiền.” Mạnh Dữ Lam chậm rãi nói.
“Trịnh Hề thương ta, chăm sóc ta hơn hai tháng.”
“Hề nhi cưng chiều ta, chăm sóc ta gần nửa năm.”
“Trịnh Hề thích nhất làm mì nước canh xương cho ta ăn.”
“Mì nước canh xương của Hề nhi thì ta là người đầu tiên được ăn.”
“Trịnh Hề nói muốn làm tỷ tỷ của ta, cả đời đối xử tốt với ta!”
“Hề nhi đã làm thê tử của ta, cả đời sống che.c có nhau.”
“Trịnh Hề…”
“Hề nhi…”
“Trịnh Hề –”
“Hề nhi –”
Ta đau đầu như búa bổ, thật sự không nghe nổi nữa, vỗ một cái lên bàn: “Đủ rồi!”
Hai người im lặng, cùng nhìn ta.
Ta hít sâu một hơi, trước tiên nói với Tiêu Sở: “Thân phận của muội như vậy, vốn đã khác với người thường, giấu diếm ta là chuyện đương nhiên, ta sẽ không giận muội vì chuyện này. Muội làm ra chuyện hôm nay, không gì khác ngoài muốn ta thấy rõ con người của Trần Hoán, rồi dạy cho hắn một bài học, ta đều hiểu. Ta nói muốn làm tỷ tỷ của muội, thương yêu muội cả đời, lời này đối với Sở Tiêu có hiệu lực, đối với Tiêu Sở cũng có hiệu lực, dù muội là công chúa hay là ai khác, muội vẫn là muội, là tiểu muội của Trịnh Hề ta, sẽ không thay đổi. Nhưng Mạnh Dữ Lam là phu quân của ta, ta yêu chàng ấy khác với yêu muội, ta sẽ không so sánh hai người với nhau, muội cũng đừng đối đầu với chàng ấy nữa, nếu không, ta sẽ rất khó xử.”
Nói xong với nàng ta, ta lại nói với Mạnh Dữ Lam: “Thành thân với chàng vốn không nằm trong kế hoạch của ta, ta cũng chưa kịp nói rõ với chàng, ta tuy mồ côi, nhưng cũng không phải là người cô độc, ta có một tiểu muội, muội ấy tính tình không tốt, lại kiêu ngạo, còn có chút bướng bỉnh, nhưng muội ấy cũng là người nhà của ta. Ta đã hứa với muội ấy, sẽ cả đời đối xử tốt với muội ấy, ta còn hứa với muội ấy, chàng cũng sẽ đối xử tốt với muội ấy như ta, nếu chàng không làm được, thì chính là ta nói khoác, hơn nữa tiểu muội không hợp với chàng, ta cũng sẽ rất khó xử.”
“Hai người hoặc là hòa thuận chung sống, mọi người cùng vui vẻ,” Ánh mắt ta đảo qua hai người, “Hoặc là, ta sẽ vừa dạy phu vừa dạy muội, ta cũng không phải là không làm được!”
Nói xong những lời này, lửa giận của ta cũng bốc lên đến đỉnh điểm.
Trịnh chưởng quầy tiệm chân giò hun khói Đông thành, chưa bao giờ là người dễ tính.
Chọc giận ta, dù là công chúa hay Kỳ Lân tử, ta cũng trói lại rồi xử lý hết!
Thấy ta thật sự nổi giận.
Mạnh Dữ Lam là người đầu tiên cất thỏi bạc và xâu tiền đi, Tiêu Sở cũng miễn cưỡng cầm lại xâu tiền của mình.
Thấy bọn họ đều nhượng bộ, ta hừ lạnh một tiếng.
Trước khi đi, Tiêu Sở kéo ta lại, cảnh giác nhìn Mạnh Dữ Lam: “Ta có chuyện muốn nói với Trịnh Hề, ngươi ra ngoài đợi đi!”
Mạnh Dữ Lam cũng là người biết điều, không nói hai lời, đi ra ngoài trước.
Tiêu Sở nheo mắt nhìn chằm chằm Mạnh Dữ Lam rời đi, ta thở dài: “Muội đừng làm khó chàng ấy nữa…”
“Trịnh Hề,” Tiêu Sở không thu hồi ánh mắt, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc, “Mạnh Dữ Lam người này, tỷ nhất định phải cẩn thận.”
Ta tưởng nàng ta vẫn còn là trẻ con, lòng chiếm hữu quá mạnh, không ngờ, nàng ta lạnh lùng nói: “Hắn không bị bệnh, hắn giả bệnh.”
Điều này ta đã nhìn ra.
Mạnh Dữ Lam sắc mặt hồng hào, đẹp như hoa, không có chút nào héo úa.
“Hắn giả bệnh, là để cho Trần Hoán đoạt quán quân.”
“Trần Hoán đoạt quán quân, cưới huyện chủ, một bước làm quan, sẽ được hoàng huynh ta coi trọng.”
“Hắn được hoàng huynh ta coi trọng, kết cục, chỉ có một.”
Tiêu Sở nhìn ta, chậm rãi nói: “Mạnh Dữ Lam muốn mạng của Trần Hoán.”
… Đúng vậy.
Trần Hoán đoạt quán quân, cưới huyện chủ, được Sóc vương lôi kéo, hắn sẽ trở thành thanh kiếm trong tay Sóc vương.
Kiếm chỉa vào Thiên hậu, làm sao còn mạng mà sống?