9
Màn đêm buông xuống, tiểu nhị dọn dẹp xong tiệm và hậu viện, đi về nghỉ hết.
Ta đã đói bụng từ lâu, lại nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên sau khi thành thân, hơn nữa với khí chất cử chỉ của Mạnh Dữ Lam, bữa cơm này tuyệt đối không thể qua loa.
"Chàng có thích tiệc cá tầm của Thượng Nguyệt Lâu không? Tôm tía tô của Châu gia tửu quán rất nổi tiếng, còn có Giang Nam Xuân, quán ăn ngon nhất Kim Lăng, quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách đều rất thích quán này..."
Ta ra sức giới thiệu những tửu lâu nổi tiếng trong thành Kim Lăng, trừ ngự yến trong cung, muốn ăn gì cũng được.
Mạnh Dữ Lam chỉ gọi một món: "Mì nước hầm xương."
"Chỉ... vậy thôi?" Ta rất bất ngờ.
"Được không?" Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
10
Ta lấy một khúc xương sống, chặt nhỏ, nhóm lửa ninh, nước dùng chuyển sang màu trắng sữa, thì cho thêm sợi chân giò hun khói, vị mặn và thơm hòa quyện vừa vặn, vớt bỏ xương và chân giò hun khói, chỉ giữ lại nước dùng.
Trụng mì sợi chín rồi cho vào nước dùng, rắc thêm chút hành lá thái nhỏ.
Hoàn thành!
Mì nước hầm xương là món ta làm từ nhỏ, tự thấy tay nghề rất tốt, ai ăn cũng khen ngon.
Nếu là người khác thì không sao, nhưng Mạnh Dữ Lam... Hắn cầm đũa trúc, gắp vài sợi mì nhai, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
"Hay là, ta đi mua thêm gì khác cho chàng nhé? Bên kia đường có tiệm thịt khô ướp rượu trái cây rất ngon..."
"Không cần," Mạnh Dữ Lam nhìn bát mì, giọng nói có chút ý cười, "vậy là đủ rồi."
Hắn ăn rất im lặng, nhưng tốc độ không chậm, trong nháy mắt đã ăn hết nửa bát.
Hình như là thật sự ăn được chứ không phải miễn cưỡng... Ta thở phào nhẹ nhõm, ăn mì trong bát của mình.
Ăn mì xong, ta định bê hai cái bát không đi, bị hắn đưa tay chặn lại, đặt vào chậu gỗ, hắn xắn tay áo lên.
Nhìn tư thế này, muốn làm gì, không cần nói cũng biết.
"Mau bỏ xuống!" Ta vội vàng nói, "sao chàng có thể làm những việc này?"
"Ta tại sao lại không thể làm?" Hắn không dừng tay, cầm gáo dừa múc nước.
"Chàng là thần tiên mà, thần tiên phải được thờ cúng, hoa tươi trái cây ba nén nhang!" Ta không cần nghĩ cũng nói, "Cho chàng ăn đồ ăn của nhân gian đã là tội lỗi rồi, còn ăn tùy tiện như vậy... chàng chắc là không quen, cũng không ăn ngon đâu nhỉ?"
Mạnh Dữ Lam không nói gì, chỉ cúi đầu rửa bát.
Ta nhìn mà tim đập chân run, không phải sợ vỡ bát, mà là sợ mảnh sành cứa vào đôi tay như ngọc của hắn.
Tuy nhiên, động tác rửa bát của Mạnh Dữ Lam lại rất thành thạo.
Rửa sạch bát, cọ sạch nồi, quét sạch bếp, cuối cùng vò sạch khăn lau, treo lên.
"Sao chàng..." như thể đã từng làm những việc này vậy.
Mạnh Dữ Lam chưa để ta nói hết câu, hắn dùng hai ngón tay quệt vào miệng bếp, đầu ngón tay dính đầy tro đen.
Hắn định làm gì — "Này!" Ta bỗng nhiên kinh hãi.
Mạnh Dữ Lam đưa tay, bôi tro trên ngón tay lên má mình.
Khuôn mặt tuyệt sắc kia, lập tức trở nên lem luốc.
Thế nhưng, hắn vẫn chưa thỏa mãn, bôi xong bên trái, lại bôi thêm mấy đường bên phải.
"Chàng làm gì vậy!" Ta muốn lau sạch tro trên mặt hắn, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể nhón chân sốt ruột.
Thấy ta đến gần, hắn liền bôi ngược lại lên mặt ta hai đường.
Ta che mặt, vừa kinh ngạc vừa ngây người, không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Mạnh Dữ Lam nhìn vết đen trên má trái ta, chậm rãi giơ tay lên.
Ta lập tức che mặt phải còn sạch sẽ.
Ánh mắt hắn hướng lên trên, rơi trên trán ta.
Ta lại che trán, hai tay không thể che hết ba phía, luôn có chỗ không che được.
Mạnh Dữ Lam chuyên chọn chỗ sạch sẽ để bôi, ta cuống quýt vừa né vừa kêu.
"Đừng! Chàng rốt cuộc muốn làm gì... đừng bôi, bẩn — bẩn lắm... chàng đừng — chàng —"
Ta xoay người bỏ chạy, hắn lại đuổi theo không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Né được vài lần thì không né được nữa, trên mặt lại thêm mấy đường, ta dù là bồ tát bằng đất cũng phải nổi giận, huống chi ta đã mổ heo mười năm trong tiệm, tâm tính lạnh lùng, ra tay dứt khoát.
Ta vừa chạy vừa kêu: "Chàng còn không dừng tay, ta đánh trả đấy, ta, ta thật sự đánh trả đấy, ta — chàng ép ta!"
Chạy qua bếp, ta hai tay chộp một nắm tro, xoay người bôi lên mặt hắn.
Hắn cao hơn ta rất nhiều, ta nhe răng trợn mắt nhảy lên.
Bôi được lên mặt hắn thì bôi lên mặt, không bôi được lên mặt thì bôi lên cổ, sau đó, trực tiếp in dấu tay đen lên bộ nho sam trắng tinh của hắn.
Ta vừa kêu vừa la, đùa nghịch với hắn.
Một lúc sau, ta chống nạnh, thở hổn hển, nhìn Mạnh Dữ Lam.
Áo trắng lem luốc không nỡ nhìn, khuôn mặt tuấn tú vẽ đầy những vệt đen, tóc tai rối bời quấn vào dây buộc tóc.
Không còn chút dáng vẻ thần tiên nào nữa.
Nhưng không biết tại sao, ta bỗng nhiên bật cười.
Cười rồi cười, toàn thân mất hết sức lực, dựa vào bếp lò, chỉ vào Mạnh Dữ Lam nói: "Mặt chàng giờ là mặt mèo rồi, còn có râu, mấy sợi lận!"
Mạnh Dữ Lam không để ý, đi về phía ta vài bước.
Ta lập tức cảnh giác, hai tay bắt chéo chắn trước mặt: "Không chơi nữa, không chơi nữa, ta không cao bằng chàng, chỉ có thiệt thòi thôi."
Mạnh Dữ Lam lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa, dưới ánh mắt của ta, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên trán ta.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Động tác của hắn nhẹ nhàng dịu dàng, hơi cúi người, hơi thở mang theo hương thơm của cỏ lan phả vào mặt ta.
Tim ta đập nhanh, vội vàng cúi đầu — rõ ràng là đã xấu xí rồi, sao lại không dám nhìn thẳng nữa chứ...
"Trịnh Hề."
"Hả?" Lông mi ta giật giật, trong lòng run rẩy.
Hắn như đang cười khẽ: "Vui không?"
Ể...?
Ta lại hơi ngước nhìn hắn: "Chàng đang... chơi với ta?"
"Ừ," Mạnh Dữ Lam gạt tay ta đang che mặt ra, dùng khăn lụa lau những vệt đen trên mặt ta, chậm rãi nói: "Lúc này ta đã thành thân với nàng, ăn cơm với nàng, chơi đùa với nàng, sau này còn sẽ sinh con đẻ cái với nàng, cùng nàng già đi, cùng nàng chôn cùng một chỗ.”
“Những điều này, là ta, Mạnh Dữ Lam muốn làm cùng nàng, không phải thần tiên, càng không phải ai khác.”
“Hỉ nộ ái ố, sinh lão bệnh tử, nàng có, ta cũng có.”
“Ta dùng chân tâm ái mộ, coi nàng là thê tử của ta. Vậy còn nàng, nàng coi ta là gì?"
Hắn hỏi ta như vậy, ta cũng đã hiểu nguyên nhân hắn vừa rồi làm ầm ĩ lên như vậy.
Tâm trạng bất an như được làn gió ấm áp xoa dịu.
Mạnh Dữ Lam không phải thần tiên.
Không có thần tiên nào xấu xí như vậy!
Tay che lên mu bàn tay hắn đang lau mặt cho ta, cọ cọ vào lòng bàn tay hắn như mèo con: "Ta coi chàng… đương nhiên là người thân yêu nhất."
"Ta không tin." Mạnh Dữ Lam cúi đầu, muốn rút tay lại.
"Thật mà!" Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn không buông, cố gắng nhớ lại những cặp phu thê mình từng thấy trong mười mấy năm nay, nũng nịu gọi hắn, "Tâm can ơi~"
Mạnh Dữ Lam giật giật tay.
"Cục cưng~" Ta vẫn nắm chặt không buông.
Mạnh Dữ Lam mặt không cảm xúc, liếc nhìn ta, nhưng không rút tay lại nữa.
Có tác dụng!
Lời ngon tiếng ngọt, quả nhiên có tác dụng.
Vậy thì ta có tinh thần rồi!
Gọi "Bảo bối","Khanh khanh" hết một lượt.
Thấy hắn mím môi, lập tức gọi "Tim ơi", "Phổi ơi" thậm chí cả "Tròng mắt ơi", ngay cả "Bảo bối nhỏ" cũng gọi ra.
Mạnh Dữ Lam dùng khăn lụa che miệng ta lại, khuôn mặt tuấn tú ngoài những vệt đen sì, lại đỏ lên chút: "Đừng nói nữa."
Ta nắm tay hắn, cười nói: "Ta lăn lộn nơi phố chợ, mở tiệm buôn bán, làm việc thô kệch, sống cũng thô kệch.”
“Vốn chỉ muốn tìm một người có tài, đã bị người ta nói là si tâm vọng tưởng, bây giờ có được chàng, đương nhiên là lo sợ kính cẩn, không dám mạo phạm.”
“Nhưng nếu nói trong lòng ta không có chàng, thì thật sự oan ức cho ta, Mạnh công tử, Mạnh tướng công, Dữ Lam, ta coi chàng là người đầu ấp tay gối, là..."