Hỉ Sự Hôn Lai

Chương 5



Buông tay hắn ra, ta vòng tay ôm eo thon gọn của hắn, áp mặt vào n.g.ự.c hắn, vừa cười vừa nói: "Là tâm hoa nộ phóng, là tim rung động, là pháo hoa rực rỡ đêm rằm tháng giêng trên bầu trời Kim Lăng, tưng bừng náo nhiệt lại vui vẻ."

 

Mạnh Dữ Lam không nói gì nữa, chỉ ôm chặt ta trong lòng.

 

Đúng là không khó dỗ.

 

Thích hắn thì nói thẳng ra, chỉ cần nói ra, hắn sẽ không làm nũng nữa.

 

Kỳ Lân tử phủ Thái Học, vậy mà lại thích chiêu này!

 

Con người mà, chung quy không ai là hoàn hảo, chỉ cần ta mạnh dạn bày tỏ tình cảm, là có thể khiến hắn mê mẩn, để ta tùy ý bài bố.

 

Trịnh Hề, mấy chục năm sau, tất cả đều dựa vào cái miệng này cảu ngươi!

 

Kiên quyết cho rằng mình đã nắm chắc Mạnh Dữ Lam.

 

Ta hoàn toàn vứt bỏ ngại ngùng, đẩy hắn đi rửa mặt.

 

Đồ xấu xí mau tránh ra, trả lại thần tiên phu quân cho ta.

 

Đẹp trai thế này, còn không mau để ta nhìn cho đã!

 

"Chỉ rửa mặt thôi thì không đủ," Mạnh Dữ Lam thản nhiên nói, "chi bằng đun nước, tắm luôn đi."

 

"... Hả?" Ta ngây người.

 

11

 

Lách cách, lách cách, lách cách.

 

Mạnh Dữ Lam đang tắm.

 

Lách cách, lách cách, lách cách.

 

Cách tấm cửa mỏng, ta có thể nghe rõ tiếng nước trong phòng.

 

Lách cách, lách cách, lách cách.

 

Hắn sẽ sớm tắm xong thôi.

 

Lách cách, lách cách, lách cách.

 

Tắm xong hắn sẽ ra ngoài.

 

Lách cách, lách cách, lách cách.

 

Hắn ra ngoài sẽ lên giường ngủ, lên giường, ngủ — ta phải làm sao đây?!

 

Lách cách, lách cách, lách cách...

 

Trong lúc tâm hoảng ý loạn, đầu óc ta như nồi đậu phụ hầm nhừ, sôi sùng sục lộn qua lộn lại.

 

Cánh cửa phòng trong kẽo kẹt một tiếng, Mạnh Dữ Lam mang theo hơi nước lượn lờ bước ra, mái tóc dài ướt sũng phủ trên vai, áo trong buộc lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh thanh tú.

 

Khuôn mặt ấy, khuôn mặt thoát tục lạnh lùng ấy, lại ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều được hơi nước tô điểm.

 

Lách cách — lách cách!

 

Hạt châu bàn tính ta gảy cả buổi tối, giờ rối tung cả lên.

 

"Vẫn còn tính sổ sách à?"

 

Mạnh Dữ Lam đẹp đến kinh tâm động phách, hoàn toàn không biết ta đang kinh ngạc tột độ, cứ thế đi tới, ngồi xuống sau lưng ta.

 

Trên trường kỷ thấp đặt một chiếc bàn nhỏ, mấy quyển sổ sách, một cái bàn tính.

 

"... À, à đúng," ta lắp bắp, "ta tính… tính sổ sách."

 

Hắn như đang nghi ngờ lại như đang đồng ý, một tiếng "ừm" nhẹ nhàng, cằm tựa trên vai ta, nhìn bàn tính: "Hôm nay kiếm được bao nhiêu?"

 

Kiếm, kiếm...

 

Toàn thân ta cứng đờ, không dám nhúc nhích, trọng lượng trên vai không nặng lắm, nhưng dái tai bị hơi thở của hắn phả qua, cổ bị đôi môi mỏng của hắn chạm vào khi nói chuyện.

 

"Lạnh sao?" Hắn nghiêng đầu nhìn ta, môi kề sát hơn, "Sao run dữ vậy?"

 

Lạnh, lạnh...

 

Ta thở hổn hển vài cái, quyết tâm, lật người đẩy hắn ngã xuống trường kỷ.

 

Mạnh Dữ Lam không hề phản kháng, hoặc là, thân thể thư sinh yếu ớt của hắn cũng không thể phản kháng, cứ thế nằm xuống theo lực đẩy của ta.

 

Mái tóc dài xõa ra, dung mạo bức người.

 

"Không được!"

 

Ta nghe thấy mình nói như vậy, nghiến răng nghiến lợi, run rẩy, nhưng lý trí vẫn còn: "Không được, không được — đêm qua chàng mới bị ta trói... tối nay tuyệt đối không thể lại... Chàng xưa nay yếu ớt, không chịu nổi đâu."

 

Mạnh Dữ Lam khẽ "ồ" một tiếng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì, chỉ thấy đáy mắt hắn lóe lên một tia tối tăm.

 

Lại ngẩng đầu lên, dịu dàng ôn hòa: "Nàng quan tâm ta như vậy, ta nhớ kỹ rồi, sau này nhất định sẽ báo đáp thật tốt, báo đáp thật sâu sắc, báo đáp thật triệt để."

 

"Chuyện phu thê, đừng lúc nào cũng nói báo đáp với không báo đáp," ta hoàn toàn không để tâm, nằm xuống theo hắn, gối đầu lên vai hắn, hít một hơi thật sâu, "Người chàng thơm quá."

 

"Ta và nàng dùng chung xà phòng." Hắn nói.

 

"Không phải mùi xà phòng, là mùi hương khác," ta cười lười biếng, ngẩng đầu nhìn hắn, "Dữ Lam, Dữ Lam?"

 

"Hửm?" Hắn cúi đầu nhìn ta.

 

Ta cười hì hì hai tiếng, lắc đầu, ôm eo hắn, "Không có gì, chỉ là gọi chàng thôi, muốn gọi chàng, Mạnh công tử, Mạnh Dữ Lam... Dữ Lam, Dữ Lam..."

 

Hắn không nói gì, ta hừ hai tiếng: "Sao chàng không trả lời?"

 

"Nàng cứ gọi, ta sẽ trả lời." Hắn nói.

 

"Mạnh công tử?"

 

"Có."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Mạnh Dữ Lam?"

 

"Có."

 

"Dữ Lam?"

 

"Có."

 

"Hì... Dữ Lam, Dữ Lam —"

 

"Trịnh Hề." Hắn đột nhiên gọi ta.

 

"Ơi!" Ta lớn tiếng đáp.

 

"Trịnh Hề." Hắn lại gọi.

 

"Ơi! Ơi!" Ta liên tục đáp lại hắn.

 

Hắn cũng cười khẽ một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ: "Hề nhi."

 

Ta nhẹ nhàng dùng trán chạm vào xương quai xanh của hắn: "Có đây."

 

Hắn không gọi ta nữa, ta cũng không gọi hắn nữa, cứ thế ôm nhau yên lặng.

 

Một lát sau, ta thoải mái nói: "Đếm... mười tiếng nhé, nằm thêm mười tiếng đếm nữa, ta đi giặt đồ cho chàng."

 

"Không cần," hắn ôm ta, siết chặt hơn, "ta giặt hết rồi, của nàng, của ta, đều giặt hết rồi."

 

"Chàng giặt hết rồi?!" Ta giật mình ngồi dậy.

 

Ta tắm trước hắn, quần áo thay ra đều vứt ở trong.

 

Hắn cũng ngồi dậy theo, gật đầu.

 

Y sam, nội y... thôi! Chuyện phu thê, nghĩ những thứ này quá khách sáo, nhưng —

 

"Ở Thái Học, chàng cũng tự mình làm hết những việc này sao?"

 

Khi còn qua lại với Trần Hoán, Trần Hoán đã nói với ta, học trò Thái Học cao quý, ăn mặc ở đều có người hầu hạ.

 

Sao Mạnh Dữ Lam cái gì cũng biết làm vậy?

 

"Những việc này không phải làm ở Thái Học, là học từ rất lâu rồi." Hắn thản nhiên nói.

 

Ta nhíu mày.

 

Sáng nay lúc bái đường, ta có cố ý hỏi hắn về phụ mẫu, hắn nói phụ mẫu hắn đã mất từ nhiều năm trước.

 

Nghĩ đến, chắc là giống ta, tuổi nhỏ long đong, sống một mình, cho nên mới cái gì cũng biết làm.

 

"Khổ cho chàng rồi." Ta rất đau lòng.

 

Mạnh Dữ Lam cười nhạt không nói, không nói gì thêm.

 

Buổi tối, chúng ta ngủ chung một giường, đắp chung một chăn.

 

Ta nằm thẳng đơ như cây cột chống trời, không nhúc nhích, nhưng sáng hôm sau khi trời tờ mờ sáng, ta cuộn gần hết chăn, một chân gác lên người hắn, nửa người đè lên hắn.

 

Ta giật mình, định đứng dậy, nhưng eo lại bị một lực kéo lại, ngã xuống lần nữa.

 

Ta vội vàng: "Mau buông ra, đừng để ta đè hỏng chàng."

 

Ta vội vàng vùng vẫy, hắn ôm chặt không buông, vùng vẫy mấy cái không được, ta khó hiểu nhìn cánh tay thon dài đang ôm eo mình... khỏe thế sao?

 

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, hắn cũng buông tay ra.

 

Đôi lông mày thanh tú dần giãn ra, đôi mắt sáng nhìn ta: "Hề nhi, chào buổi sáng."

 

12

 

Mạnh Dữ Lam xin nghỉ thành thân ba ngày ở Thái Học.

 

Ta cũng định nghỉ ba ngày, nhưng hắn lại nói, nhân lúc có thể mở tiệm, thì cứ mở thêm vài ngày.

 

"Chàng nói vậy," ta nhận khăn mặt hắn đưa, lau mặt, "như thể tiệm của ta sắp không mở nổi nữa rồi."

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Tuy nhiên, cũng thật sự không thể lơ là.

 

Nhân vật như Mạnh Dữ Lam, đã làm phu quân của ta, nếu ta không kiếm nhiều tiền hơn, làm nên tên tuổi ở Kim Lăng, người khác sẽ coi thường ta lại còn chê cười hắn.

 

"Chàng đã thành toàn cho si tâm vọng tưởng của ta, ta cũng phải để chàng nở mày nở mặt." Ta nói vậy, xắn tay áo lên, "Mở cửa! Đón khách!"

 

Ta có bốn tiệm ở Đông thành, sau khi tin vui hôm qua lan truyền ra ngoài, bốn tiệm đều chật kín người.

 

Đặc biệt là tiệm lớn nhất này.

 

Ban đầu khách hàng chỉ đến vì ưu đãi mua một cân tặng ba lạng, nhưng khi thanh toán, ai nấy đều ngẩn người.

 

Trước quầy, ngoài mấy tiểu nhị gói thịt, người phụ trách tính tiền, ghi sổ sách bằng bàn tính, là Mạnh Dữ Lam.

 

"Chân giò hun khói ba năm Kim Hoa một cân, chân giò hun khói hai năm bí truyền một cân, tổng cộng, sáu tiền bảy phân." Giọng Mạnh Dữ Lam hơi lạnh, trong suốt như ngọc.

 

Khách trước quầy ngơ ngác không nhúc nhích.

 

Mạnh Dữ Lam gõ cán bút lên mặt bàn, trầm giọng nói: "Sáu tiền bảy phân."

 

"Ồ ồ!" Người nọ vội vàng lấy tiền, run rẩy đặt lên bàn.

 

Mạnh Dữ Lam nhận tiền, thản nhiên đếm lại vài đồng tiền: "Đi thong thả, người tiếp theo."

 

"Trịnh chưởng quỹ! Người kia — người kia — hắn đang thu tiền!"

 

"Thu tiền thì sao? ... Chân giò hun khói ba năm cái này cũng được đấy, lấy không?"

 

"Hắn — người như hắn, lại thu tiền?!"

 

"Ừ, thì thu tiền thôi, sao? ... Cục này thấy được không?"

 

"Sao cô nương có thể để hắn thu tiền chứ! Hắn đâu phải người làm việc này!"